CHƯƠNG 76: CHÚNG TA THẬT LÀ TRỜI SINH MỘT ĐÔI (2)
Lắc đầu, Hạ Chí còn nói thêm: "Nghĩ ra chúng ta cũng thật xứng đôi, thật ra ta cũng có thể dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, kết quả thì sao, cuối cùng ta vẫn dựa vào tài hoa."
Thu Đồng trừng mắt nhìn Hạ Chí, quyết định làm như không nghe thấy, không phải lúc trước tên hỗn đản này nói nàng có thể làm bình hoa lại không chịu làm bình hoa sao? Vấn đề là, chỉ dựa vào khuôn mặt hắn, căn bản không dính tới hai chữ đẹp trai, dựa vào mặt hắn chỉ có thể làm khất cái!
"Hạ lão sư, ngươi nên đi làm chuyện của ngươi, chỗ ta lập tức sẽ có khách đến thăm." Thu Đồng quyết định giả như không tức giận, nàng có trực giác, nàng càng tức giận tên hỗn đản này sẽ càng thích trêu tức nàng.
"Hiệu trưởng, chúng ta thật đúng là trời sinh một đôi." Hạ Chí rất nghiêm túc nói một câu, sau đó cười hì hì, "Đồng Đồng thân yêu, ta đi làm việc, lần đầu tiên đuổi học sinh, ngẫm lại thật sự có chút chờ mong đây."
Không đợi Thu Đồng nói gì, Hạ Chí đã bước nhanh rời khỏi phòng làm việc.
Thu Đồng thì ngồi trong phòng cắn răng, quỷ mới là trời sinh một đôi với tên khốn nạn này!
Tuy trường trung học phổ thông Minh Nhật không có quá nhiều công nhân viên chức, nhưng vẫn có một tòa nhà văn phòng đơn độc, nói cho cùng đây cũng là vì diện tích của trường học khá lớn. Chẳng qua tòa nhà văn phòng cách giảng đường cũng không xa, thậm chí đứng từ một số phòng học trong tòa giảng đường đã có thể trực tiếp nhìn thấy động tĩnh bên phía tòa nhà văn phòng. Vì vậy, khi Hạ Chí đi ra khỏi phòng làm việc của hiệu trưởng, sau đó đi về phía tòa giảng đường, tin tức đã được lan truyền lên mạng.
"Kết quả sắp xuất hiện, sắp được biết Hạ lão sư có thật muốn đuổi Dư Hùng hay không!"
"Nhanh nhanh nhanh, cơ hội đặt cược cuối cùng, trả qua Alipay Wechat cũng được, dù là QQ tệ cũng được..."
"Các huynh đệ lớp thiên tài, nhớ kỹ thông báo tiến triển hiện tại..."
"Ta chuồn khỏi phòng học tới xem..."
Diễn đàn lại bắt đầu náo nhiệt, có người khởi xướng đặt cược. Căn cứ theo kết quả đầu phiếu hiện nay cho thấy, hơn chín mươi phần trăm người đều cho rằng Hạ Chí sẽ không thật sự đuổi Dư Hùng. Chẳng qua, sau đó lại có người khởi xướng một hồi đánh cuộc khác, kết quả sẽ khai trừ lại có thể đạt tới ba thành, có lẽ có một số người cho rằng kết quả sẽ rất bất ngờ.
Lại nói tiếp, hai tiết học trước của lớp một khối mười hai hôm nay vẫn là tiết ngữ văn, chẳng qua hiện tại lớp một khối mười hai còn chưa có giáo viên ngữ văn, cho nên mặc dù hiện tại là thời gian lên lớp, nhưng mọi người lại tương đương với đang tự học. Đương nhiên, đối với lớp thiên tài, tự học cũng là chuyện phổ biến, không ai cảm thấy có gì không bình thường.
Khi Hạ Chí đi vào phòng học, Dư Hùng còn đang ngồi trong lớp xoay bút máy, thoạt nhìn tuyệt không lo lắng. Lớp thiên tài có tổng cộng hai mươi tám học sinh, ngoại trừ Dư Hùng, hai mươi bảy học sinh khác đều ngẩng đầu nhìn Hạ Chí. Hiển nhiên thật ra, mọi người đều rất quan tâm tới chuyện này, mỗi người đều muốn biết, lúc này có phải Hạ Chí lại chơi trò xiếc dọa người không.
Hạ Chí cũng không nói thêm gì, đi thẳng tới trước mặt Dư Hùng, đặt tờ đơn trong tay xuống trước mặt hắn ta, giọng điệu bình tĩnh: "Đây là quyết định đuổi học chính thức, cầm nó, sau đó cút ngay."
Cây bút máy đang xoay trên tay Dư Hùng đột nhiên rơi xuống bàn, Dư Hùng bỗng cầm lấy tờ đơn, nhìn kỹ một chút, trong nháy mắt sắc mặt biến thành dị thường khó coi: "Không thể nào, điều đó là không có khả năng!"
Dư Hùng bỗng ngẩng đầu nhìn Hạ Chí, thấp giọng hô lên: "Vậy mà ngươi lại dám đuổi ta? Điều đó là không có khả năng!"
"Nội trong hôm nay, ngươi phải thu dọn đồ đạc rời khỏi trường học, nếu không, bảo vệ sẽ đến đưa ngươi đi ra ngoài." Hạ Chí lạnh nhạt nói một câu, sau đó hắn đi lên bục giảng, toàn bộ quá trình có vẻ hời hợt, dường như đối với hắn, việc đuổi Dư Hùng chỉ là một chuyện nhỏ tới không thể nhỏ hơn mà thôi.
"Ta muốn đi tìm hiệu trưởng, chắc chắn là ngươi đã làm quyết định giả!" Dư Hùng lại rống lên với Hạ Chí.
"Dư Hùng, đừng tiếp tục hô to gọi nhỏ ở chỗ này, nếu không, không cần chờ bảo vệ đến, ta sẽ trực tiếp ném ngươi ra cửa trường học." Hạ Chí thản nhiên nói: "Ta không quan tâm, ngươi muốn đi tìm ai cũng được, chỉ cần đừng tới phiền ta."
"Ta sẽ khiến ngươi hối hận!" Dư Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó bỗng đứng dậy, nắm lấy túi sách lao ra khỏi phòng học.
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người vốn còn đang chờ mong một tuồng kịch hay, vậy mà kết quả lại mờ nhạt thường thường, có vẻ không ngoài dự đoán. Hôm qua khi Hạ Chí muốn đuổi Cao Tuấn, quá trình có thể nói là nhấp nhô trầm bổng, nhưng hôm nay khi Hạ Chí đuổi Dư Hùng lại có vẻ vô cùng dứt khoát, không có bất kỳ dài dòng dây dưa gì.
Mà trên forum trường học, lúc này lại như đã điên mất.
"Đuổi học, ĐM, thực sự đuổi học!"
"Chính thức đuổi học, Hạ lão sư không hề cho Dư Hùng bất kỳ cơ hội cò kè mặc cả nào!"
"Trâu, Dư Hùng sáng tạo ra lịch sử!"
"Điên mất, thật mẹ nó điên mất, loại củi mục như Cao Tuấn không bị đuổi, thế mà học phách như Dư Hùng lại có thể bị đuổi..."
"Không sai, tuy Dư Hùng khiêm tốn, nhưng lớp chúng ta đều biết, chỉ số thông minh của thằng này rất cao, tự xưng là người có chỉ số thông minh cao nhất trong lớp chúng ta, thành tích của hắn ta cũng rất cao, trên căn bản muốn thi bao nhiêu điểm thì có thể thi bấy nhiêu điểm..."
"Ha ha ha, ta lời hai ngàn tệ..."
Forum trường học loạn thành một bầy, mà trong phòng học lớp một khối mười hai, mặc dù còn có không ít người đang cúi đầu chơi di động lướt diễn đàn, nhưng biểu hiện có thể tính là bình thường, thẳng đến khi bọn hắn nghe được giọng nói của Hạ Chí vang lên lần nữa.
"Ta biết các ngươi còn đang lập kế hoạch đuổi ta đi." Giọng nói lạnh nhạt của Hạ Chí truyền vào trong tai mọi người, "Ta không có hứng thú tiếp tục chơi trò so chỉ số thông minh nhàm chán này với các ngươi, cho nên, ta cho mỗi người các ngươi một cơ hội, một cơ hội quang minh chính đại đuổi ta đi."
Mọi người vô thức ngẩng đầu, Hạ lão sư này lại đang bày chiêu gì vậy?