“Các hạ là ai? Sao lại đến phá hỏng tiệc mừng thọ của phụ thân ta?”
Vương Thế Đào, gia chủ Vương gia, bước ra từ đám đông, lớn tiếng quát hỏi.
Mặc dù trên mặt là vẻ giận dữ, hận không thể xé nát thiếu niên đang phá rối trước mặt, nhưng hắn vẫn chưa ra tay ngay.
Nguyên nhân là do hắn biết tất cả những cao thủ nội khí ở Ngư Dương thành và các thành lân cận, nhưng người trước mặt lại như từ trong khe đá chui ra, hơn nữa còn cố ý chọn tiệc mừng thọ để gây rối, có lẽ hắn có chỗ dựa nào đó, khiến Vương Thế Đào không thể không chần chừ.
Dù thế nào đi nữa, trước tiên phải làm rõ thân phận của tên này đã.
“Ngươi không nhận ra ta sao? Cũng đúng, một kẻ thảo dân như ta, quả thực không lọt nổi vào mắt các nhân vật lớn của Vương gia các ngươi.” Lục Trường Sinh cười khẩy, trong mắt đầy vẻ chế giễu.
Vương gia đã hãm hại bao nhiêu người của tiêu cục Quảng Thắng, vậy mà lại không nhận ra thiếu đương gia của tiêu cục.
Xem ra trong lòng bọn họ, tiêu cục Quảng Thắng thực sự không đáng nhắc tới.
Nghe vậy, Vương Thế Đào ngẩn ra. Lập tức có người đứng bên cạnh thì thầm: “Gia chủ, người này là thiếu đương gia của tiêu cục Quảng Thắng, tên là Lục Trường Sinh.”
Vương Thế Đào bừng tỉnh. Vì chuyện áp tải hàng, trước đây hắn cũng từng nghe nói đến người này nhưng chưa từng gặp mặt.
Nghe đồn người này xuất thân lưu dân, vì lanh lợi nên được Lục Quảng Thắng nhận làm nghĩa tử, mãi đến năm mười bảy tuổi mới bước chân vào con đường võ đạo, thực lực không đáng nhắc tới.
Hắn là một kẻ phế vật không thể uy hiếp được Vương gia.
Nhưng giờ gặp mặt, tên phế vật này đã luyện ra nội khí, khiến Vương Thế Đào không khỏi kinh ngạc.
Cao thủ nội khí mười bảy tuổi!
Gọi là thực lực không đáng nhắc tới ư?
Vương Thế Đào hung dữ lườm lão ngũ Vương gia ở cách đó không xa.
Đây là cái thứ tình báo quái quỷ gì mà ngươi thu thập được vậy!
Lão ngũ Vương gia rụt cổ lại.
Hắn cũng không biết!
Hắn đã phái người điều tra Lục Trường Sinh kỹ càng rồi.
Rõ ràng tên này mới tiếp xúc với võ đạo được hai tháng!
Chẳng lẽ mới hai tháng mà hắn đã luyện ra nội khí?
Chắc chắn trước đây tên này đã che giấu thực lực!
Tất nhiên, giờ tranh luận xem hắn có che giấu thực lực hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao thì người ta cũng đã đến tận cửa rồi, điều quan trọng là phải tìm hiểu xem hắn đến đây vì mục đích gì.
Nếu hắn phát hiện ra chuyện Vương gia hãm hại Lục Quảng Thắng và những người khác thì sẽ rất phiền phức.
Ảnh hưởng đến danh tiếng của Vương gia chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu bại lộ ra ngoài rằng Vương gia đang sở hữu bí kíp tuyệt thế kia thì có khả năng Vương gia sẽ phải đối mặt với nguy cơ diệt tộc!
Lúc này, lão ngũ Vương gia lại trao cho Vương Thế Đào một ánh mắt yên tâm.
Chuyện này hắn làm rất kín kẽ, tuyệt đối không thể bị lộ ra ngoài.
Nghĩ đến thành tích của lão ngũ trong lĩnh vực tình báo những năm qua, Vương Thế Đào cũng yên tâm đôi chút.
Có thể lão ngũ đã sơ suất khi điều tra thực lực của Lục Trường Sinh, nhưng chuyện liên quan đến sự sống còn của Vương gia thì hắn sẽ không sơ suất được.
Tuy nhiên, còn chưa đợi Vương Thế Đào nói gì, Lục Trường Sinh đã cười lớn: “Vương gia các ngươi dùng hàng giả để hãm hại ba mươi hai tiêu sư của tiêu cục ta, lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Nếu đã vậy, ta chỉ đành tặng cho lão gia nhà các ngươi một cỗ quan tài để tế linh hồn họ trên trời mà thôi.”
Lời vừa dứt, những người xung quanh lập tức bàn tán xôn xao. Tin tức tiêu cục Quảng Thắng bị tiêu diệt hoàn toàn chính là một tin tức lớn ở Ngư Dương thành.
Người gửi hàng khi đó khá thần bí, từ đó đến nay vẫn chưa lộ diện, không ngờ lại chính là Vương gia.
Hỏng rồi! Hắn biết chuyện này!
Lão ngũ Vương gia đứng ngây ra tại chỗ, như bị sét đánh, chỉ cảm thấy tương lai của mình tối tăm mù mịt.
Đồng thời, sắc mặt của Vương Thế Đào cũng rất khó coi. Hắn lạnh lùng nói: “Vận chuyển hàng hóa vốn đã có rủi ro, người của tiêu cục ngươi chết trong tay Hắc Phong trại, không liên quan gì đến Vương gia ta. Hơn nữa, nếu có chết thì cũng là do thực lực của bọn chúng không đủ mà thôi!”
Lục Trường Sinh cười lớn, cười đến mức nước mắt sắp chảy ra: “Thực lực không đủ? Nếu bọn họ chết trong tay thủy phỉ của Hắc Thủy trại vì thực lực không đủ, vậy hôm nay ta đến đây, Vương gia các ngươi có phải cũng nên chấp nhận xui xẻo hay không?”
Trong lời nói của hắn có hàm ý coi thường cả Vương gia.
“Tiểu súc sinh, chỉ bằng vào ngươi?”
Bị khiêu khích hết lần này đến lần khác, Vương Thế Đào không thể nhịn được nữa, nhảy lên, dùng một chiêu chưởng sơn với hai mươi năm công lực bổ về phía mặt Lục Trường Sinh, muốn đập nát đầu hắn.
Lục Trường Sinh không thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng đá một cước đã khiến Vương Thế Đào bay ngược trở lại.
Sau đó, Lục Trường Sinh nhảy lên, giẫm lên đầu Vương Thế Đào khiến hắn giãy giụa không thôi.
“Ngươi là người đầu tiên.”
Nói xong, Lục Trường Sinh dùng sức giẫm xuống, đầu của Vương Thế Đào vỡ nát như quả dưa hấu.
Chất lỏng màu đỏ và màu trắng văng tung tóe khắp nơi.
Không ít nữ quyến tham gia tiệc mừng thọ sợ hãi hét lên chói tai.
Sắc mặt của mọi người trong Vương gia cũng vô cùng đặc sắc.
Vương Thế Đào thân là gia chủ Vương gia, thực lực đã đạt đến nội khí hậu kỳ.
Hắn là người mạnh nhất Vương gia ngoại trừ lão gia.
Không ngờ hắn lại không đỡ nổi một chiêu của Lục Trường Sinh, thậm chí còn bị Lục Trường Sinh giẫm nát đầu một cách nhẹ nhàng.
Kẻ này rốt cuộc là yêu nghiệt gì đây!
“Giết hắn, báo thù cho gia chủ!”
Có hơn mười tên hộ vệ mắt đỏ hoe xông lên.
Kết quả là Lục Trường Sinh bóp nát cổ từng tên một như bóp gà con.
Sau khi lần lượt giết chết Vương Thế Đào và hơn mười tên hộ vệ của Vương gia, ánh mắt Lục Trường Sinh lại chuyển về phía lão ngũ Vương gia ở đằng xa.
Lão ngũ Vương gia sợ đến mức hai chân mềm nhũn, quỳ phịch xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin: “Lục thiếu gia, tiểu nhân không biết gì hết! Cái chết của Lục tiêu đầu có lẽ còn có ẩn tình khác!”
“Đến nước này mà còn ngụy biện!”
Lục Trường Sinh hừ lạnh, nói xong liền đưa tay ra.
“Tiểu hữu, xin dừng tay!”
Ngay khi lão ngũ Vương gia sợ đến chết khiếp, một giọng nói già nua vang lên khiến Lục Trường Sinh hơi nhíu mày.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả chống gậy đi ra từ nội đường.
Lão giả này có phong thái tiên phong đạo cốt, khá thoát tục.
Lão giả chính là Vương Thái, nhân vật chính trong buổi lễ mừng thọ tám mươi tuổi của Vương gia.
Ông ta là cao thủ tiên thiên duy nhất ở Ngư Dương thành!
Vương Thái chậm rãi đi về phía Lục Trường Sinh, trầm giọng nói: “Chuyện của tiêu cục Quảng Thắng, ta cũng biết đôi chút. Mặc dù cách làm của Lục tiểu hữu hơi cực đoan, nhưng con trai ta quả thực đáng chết.”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người trong bữa tiệc đều biến sắc.
Vương Thái có địa vị cao ở Ngư Dương thành, là cao thủ tiên thiên duy nhất.
Lời của ông ta có sức nặng rất lớn.
Hơn nữa, sau khi đột phá tiên thiên, ông ta rất ít khi hỏi đến chuyện trần tục.
Hôm nay ông ta lại nói Vương Thế Đào đáng chết, điều này chẳng khác nào chứng thực lời của Lục Trường Sinh.
Vương gia cố ý dùng hàng hóa để hãm hại tiêu cục Quảng Thắng!
Đối với Vương gia, những người vừa mới phủ nhận chuyện này, đây chẳng khác nào bị tát vào mặt.
Nhưng những lời tiếp theo của Vương Thái càng khiến mọi người kinh ngạc hơn.
“Ngươi và ta đều là tiên thiên, không cần thiết phải liều mạng với nhau. Hôm nay lão phu ở đây làm chứng, cái chết của con trai ta, Vương gia ta sẽ không truy cứu nữa, còn bồi thường cho tiểu hữu một chút, ngươi thấy thế nào?”
Cái gì!
Lục Trường Sinh là cao thủ tiên thiên?
Mọi người ở đây đều biến sắc.
“Hắn… hắn mới mười bảy tuổi thôi mà?”
Trịnh Vũ, bang chủ Thanh Lang bang, nhìn khuôn mặt quá mức trẻ trung của Lục Trường Sinh, sững sờ như gà gỗ.
Mặc dù hắn đã đoán được phần nào thực lực của Lục Trường Sinh, nhưng cũng chỉ giới hạn ở nội khí đỉnh phong.
Bởi vì tiên thiên đối với người luyện võ mà nói, chính là một bức tường không thể vượt qua!
Hắn thực sự không thể tưởng tượng nổi một cao thủ tiên thiên dưới hai mươi tuổi!