Những tên hộ vệ vừa tỉnh dậy, trên mặt lộ ra biểu cảm muốn khóc.
Vừa chạm phải một tên biến thái, giờ lại gặp thủy phỉ không tuân quy củ, ông trời thật không cho bọn hắn đường sống mà.
Tống Vạn Kim vẻ mặt khó xử: "Thương thuyền này toàn là đồ sứ bình thường, quả thực không có trân bảo đáng giá."
"Dường như ngươi là kính rượu không uống lại thích phạt rượu rồi? Các huynh đệ, lục soát cho ta!"
Đỗ Đằng ánh mắt lạnh lẽo, ra lệnh một tiếng, thủy phỉ như ong vỡ tổ xông vào trong khoang.
Mà hơn mười tên hộ vệ kia, chỉ cầm đao lẳng lặng nhìn, căn bản không dám động thủ với thủy phỉ.
Trên thương thuyền ngoại trừ hàng hóa, còn có không ít nữ quyến và ngân lượng, thấy cảnh này, trong lòng Tống Vạn Kim nóng như lửa đốt.
Nhưng đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì, như tóm được một cọng rơm cứu mạng nói: "Trên tầng cao nhất của thương thuyền, còn có một vị khách quý của sơn trại các ngươi, còn xin đại nhân nể mặt hắn mà giơ cao đánh khẽ."
"Là người của sơn trại chúng ta?" Đỗ Đằng nhíu mày.
"Nên là vậy, lúc đó hắn nói muốn đến Hắc Thủy trại."
Kỳ thực Tống Vạn Kim cũng không xác định, nhưng người nọ đã nói như vậy, dù sao cũng có chút giao tình với thủy phỉ Hắc Thủy trại, hoặc là có dây mơ rễ má.
"Thú vị, các ngươi đi mang người đó đến cho ta." Đỗ Đằng phân phó hai tiểu đệ phía sau.
Nếu là đến đầu quân cho Hắc Thủy trại, cũng có thể thuận tay mang về sơn trại.
"Đỗ lão đại, tiểu đệ phát hiện thứ tốt!"
Rất nhanh, ba bốn tên thủy phỉ, túm một nữ tử áo tím, vặn tới trước mặt Đỗ Đằng.
Không phải Tống Phi Yến thì là ai?
Thấy dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Tống Phi Yến, mắt Đỗ Đằng sáng lên, vỗ tay cười nói: "Quay về dâng nữ tử này cho đại đương gia, cũng không coi là chạy một chuyến tay không."
"Mơ tưởng! Ta dù chết, cũng sẽ không theo các ngươi!"
Tống Phi Yến phun một ngụm nước miếng, vừa giãy giụa thân thể, vừa kiên quyết nói.
"Đỗ thống lĩnh, nàng là nữ nhi của ta, còn xin hạ thủ lưu tình!" Sắc mặt Tống Vạn Kim biến đổi, vội vàng tiến lên nói.
Thấy sắc mặt Đỗ Đằng bắt đầu khó coi, Tống Phi Vũ sợ vạ lây, lập tức nhảy ra:
"Cha, người hồ đồ rồi sao! Tỷ tỷ lớn tuổi như vậy còn không ai cần, có thể làm phu nhân của đại đương gia Hắc Thủy trại là phúc phận của tỷ ấy! Sau này Tống gia chúng ta và Hắc Thủy trại kết thành thông gia, nói không chừng ngay cả phí qua đường cũng tiết kiệm được!"
"Ngươi…nghịch tử này…"
Tống Vạn Kim tức giận đến suýt phun máu.
Tống Phi Yến nghe vậy, cũng như tro tàn.
Trước đây nàng chỉ cho rằng đệ đệ nghịch ngợm một chút, giờ xem ra trong lòng căn bản không có người tỷ tỷ này.
"Nói rất đúng, vẫn là tiểu tử ngươi thức thời."
Đỗ Đằng cười ha hả, nhưng hắn vừa cười được một nửa, tường gỗ tầng ba ầm ầm vỡ vụn.
Cùng với hai tiếng kêu thảm thiết, hai bóng người không ra hình dạng, từ tầng ba rơi xuống, đập cho boong tàu lõm ra hai cái hố nhỏ.
Đỗ Đằng nhìn kỹ, không phải hai tiểu đệ đi theo hắn sao?
"Là ai làm?"
Đỗ Đằng giận dữ.
Nhưng rất nhanh...
Bốp! Bốp! Bốp!
Một tên thủy phỉ lại một tên thủy phỉ, giống như bị búa tạ đập trúng, kêu thảm thiết đâm thủng vách gỗ các tầng, hoặc rơi xuống nước, hoặc đập xuống boong tàu.
Từng tên từng tên đều không ra hình dạng.
Khiến cho Đỗ Đằng từ phẫn nộ dần dần chuyển thành sợ hãi.
"Ta làm, ngươi có ý kiến gì không?"
Lục Trường Sinh một thân áo trắng, từ từ đi ra từ tầng trệt khoang thuyền, nhìn Đỗ Đằng thản nhiên nói.
Đỗ Đằng lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, tát vào mặt mình, nói: "Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, không biết tiền bối ở trên thuyền thanh tu, quấy rầy đến tiền bối, thật sự tội đáng chết vạn lần!"
"Chúng ta đáng chết!"
Hơn mười tên thủy phỉ còn lại trên boong tàu, cũng học theo tát vào mặt mình.
"Rất tốt, thỏa mãn nguyện vọng của các ngươi!"
Thân ảnh Lục Trường Sinh lóe lên, thủy phỉ trên boong tàu, ầm một tiếng, nổ tung thành từng đám huyết vụ, ngay cả xương cốt cũng không còn sót lại.
Vị gia này sao lại không theo lẽ thường như vậy?
Theo ý nghĩ bình thường, chúng ta đã nhận sai với ngươi, tiếp theo ngươi không phải nên nể mặt Hắc Thủy trại, tha cho chúng ta sao?
Đỗ Đằng thấy vậy sợ hãi, vội vàng chạy ra mép boong tàu, nhưng vừa chạy được hai bước, đầu hắn đã nổ tung, chỉ còn lại một cỗ thi thể không đầu, ngã xuống boong tàu.
Không ít nữ quyến trên thương thuyền, thấy cảnh tượng này sợ tới mức thét chói tai.
Mà Tống Phi Yến cũng là nữ nhi, lại không cảm thấy sợ hãi, ngược lại lộ ra một tia ngưỡng mộ, đây chính là bá đạo của cao thủ võ lâm sao?
Lục Trường Sinh không để ý tới những người khác trên thương thuyền, chỉ là nhẹ nhàng nhảy một cái đã rời khỏi thương thuyền, rơi vào trong Lê Giang.
"Lục công tử ngươi làm…"
Tống Phi Yến trên thuyền bị động tác của hắn làm cho giật mình, theo bản năng mở miệng muốn ngăn cản, nhưng Lục Trường Sinh đã vững vàng rơi trên mặt sông, hai chân nhẹ nhàng đạp trên mặt nước.
Lời Tống Phi Yến còn chưa nói hết, đã ngừng lại tại chỗ, trên mặt đầy vẻ kinh hãi.
Tống Vạn Kim cũng há to miệng nhìn cảnh này.
Hắn bôn ba nhiều năm, cũng từng nghe nói trong giang hồ chỉ có tiên thiên cao thủ, mới có thể làm được đạp nước không chìm.
Tống gia thương hiệu tuy rằng giàu nứt đố đổ vách, nhưng đối với hắn mà nói, tiên thiên cường giả, cũng là tồn tại thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Vạn vạn không nghĩ tới, thiếu niên tuổi còn trẻ, nhìn qua có chút thư sinh này, vậy mà lại là một vị tiên thiên cao thủ!
Hắc Thủy trại được xây dựng trong hạp cốc gần sông, ba mặt là núi Hắc Thạch cao ngất hiểm ác, muốn công trại, chỉ có thể từ mặt nước hạ thủ.
Mà cửa vào thủy trại giống như thùng sắt, từng nhiều lần khiến cho quan binh đi tiễu phỉ không công mà về.
Lúc này đang giữa trưa, mặt trời đang gắt, thủy phỉ gác cổng trại có chút uể oải.
"Mau nhìn, kia là cái gì!"
Nghe được tiếng kinh hô, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, thấp thoáng nhìn thấy một bóng người đạp sông mà đến, lập tức rùng mình, tất cả đều tỉnh táo lại.
Đợi bóng người tới gần một chút, có đầu mục ở cổng trại lớn tiếng nói: "Đây là Hắc Thủy trại, các hạ là ai, đến đây có chuyện gì?"
Bóng người kia nghe vậy không đáp, ngược lại tốc độ càng nhanh hơn một chút.
Thủy phỉ đầu mục thấy vậy sắc mặt trầm xuống, lập tức chạy đến bên cạnh rút đao lớn, chém về phía một cái chuông lớn đang treo.
"Đang" một tiếng chuông vang lên, toàn bộ Hắc Thủy trại đều sôi trào, một lượng lớn thủy phỉ vây quanh ba vị đương gia, từ trong nhà của sơn trại xông ra.
"Đạp sóng mà đi, tiên thiên võ giả?"
Đại đương gia Vương Mãnh đứng trên cổng trại, thịt trên mặt trầm xuống.
"Sợ hắn làm gì, sơn trại chúng ta có bảy tám trăm huynh đệ, lại thêm ta và lão đại liên thủ, cho dù là tiên thiên cao thủ cũng nhất định khiến cho hắn có đến mà không có về."
Tam đương gia Tượng Sơn, kéo giọng thô lỗ kêu lên.
Thân hình hắn cao lớn, da màu đen xanh, đây là dị tượng khi Thiết Thạch công luyện đến viên mãn.
Thiết Thạch công viên mãn, tương đương với võ giả nội khí đỉnh phong.
Vương Mãnh không nhiều lời, mà quay đầu nhìn về phía một nam tử ăn mặc như văn sĩ ở một bên khác.
Đây là nhị đương gia của sơn trại Lý Tú Tài, hắn bởi vì không được như ý trên con đường làm quan, mới ra nhập thảo khấu, ở Hắc Thủy trại vẫn là một nhân vật giống như quân sư.
Lý Tú Tài lắc lắc cây quạt lông trong tay, thở dài nói: "Người đến không thiện, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất đi."