Chương 3: [Dịch] Điên Rồi Đi? Ta Vừa Tiên Thiên Hắn Thì Tiên Đế!

Nội Khí Cảnh, Ba Đao Trảm Lôi Hổ!

Phiên bản dịch 8608 chữ

“Chợ đen là nơi thường nhân khó mà chạm tới, bên trong có đủ loại trân bảo được đấu giá, thậm chí không ít lần xuất hiện cả tụ khí đan trợ giúp người ta đột phá nội khí cảnh, nhưng giá cả cực kỳ đắt đỏ, khiến ngươi chỉ có thể ngó mà không dám mua.”

“Biết được rằng nội khí cảnh vẫn còn hi vọng, ngươi bắt đầu làm những chuyện mờ ám cho nhị thiếu gia Vương gia, ngươi càng lúc càng được hắn coi trọng, bạc trắng cũng vào túi không ít.”

“Năm ngươi năm mươi hai tuổi, rốt cuộc cũng đã tích góp đủ vốn liếng, ngươi mua được một viên tụ khí đan trong chợ đen.”

“Ngươi phục dụng tụ khí đan, mạnh mẽ đột phá nội khí cảnh, nhưng do khí huyết của ngươi đã sớm khô héo, sau khi phục dụng đan dược mạnh mẽ đột phá, chưa tới nửa năm sau, bệnh kín bộc phát, ngươi chảy máu bảy khiếu mà chết.”

“Ngươi chết rồi!”

“Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong hai thứ sau đây.”

“Thứ nhất, cảnh giới năm mươi hai tuổi.”

“Thứ hai, kinh nghiệm tu hành năm mươi hai tuổi.”

“Không hổ là ta, ý chí hướng tới võ đạo quả thực kiên định, hai lần mô phỏng đã đột phá nội khí cảnh rồi.” Lục Trường Sinh bấm thích cho mình trong máy mô phỏng, sau đó chọn mục thứ nhất.

Tiếp theo, một dòng nước ấm xuất hiện trong cơ thể hắn, không ngừng cường hóa thân thể hắn, một lượng lớn bụi bẩn bài tiết ra ngoài, đây đều là những thứ sinh ra trong quá trình tẩy luyện thân thể.

Sau đó, Lục Trường Sinh phát hiện trong đan điền xuất hiện một tia nội khí nhỏ như con kiến.

Lục Trường Sinh đi tới trong viện, vận nội khí tới tay, rồi vỗ nhẹ lên tảng đá nửa người dùng để luyện tập trong viện.

Bốp!

Đá cứng rắn vô cùng lập tức xuất hiện một dấu tay sâu chừng tấc.

Lục Trường Sinh lại vận dụng kỹ xảo vận lực của Hỗn Nguyên Thủ, liên tiếp vỗ bốn năm chưởng, tảng đá luyện công nhanh chóng nát bấy, vỡ vụn đầy đất.

“Đây chính là thực lực của võ giả nội khí cảnh sao?”

Lục Trường Sinh thì thào lẩm bẩm, hiện tại hắn, ở trong cái thế giới mạng người như cỏ rác này, cũng coi như đã có một chút sức mạnh tự bảo vệ mình.

Không còn là con sâu cái kiến để người ta tùy ý bóp chết nữa.

Mặc dù thực lực đã tăng lên không ít, nhưng vẫn còn một phiền phức trước mắt chưa xử lý.

Lục Trường Sinh cúi đầu nhìn ngực mình, sau đó trở lại trong phòng.

Đóng cửa lại, Lục Trường Sinh chậm rãi tập trung tinh thần, vận dụng tia nội khí trong cơ thể, không ngừng xung kích vào tia nội khí mà Lôi Hổ lưu lại.

Lôi Hổ là một trong ba con rắn lớn ở Ngư Dương thành, là bang chủ của Hắc Hổ bang, thực lực là nội khí trung kỳ.

Ngay cả Lục Quảng Thắng cũng phải cúi đầu xưng thần trước mặt hắn, chất lượng tia nội khí hắn lưu lại hiển nhiên cao hơn nội khí của Lục Trường Sinh rất nhiều, nhưng nó chỉ là ngọn nguồn không có gốc rễ, bị Lục Trường Sinh dùng nội khí có thể tái sinh trong cơ thể mình tiêu hao hết từng chút một.

Đại khái chừng một khắc đồng hồ sau, Lục Trường Sinh đầy mồ hôi chậm rãi thở ra một hơi trọc khí, thần sắc cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Hắn rốt cuộc cũng đã thanh lý xong tia nội khí mà Lôi Hổ lưu lại.

Coi như đã nhổ đi một quả bom hẹn giờ, cũng tiết kiệm cho hắn một ngàn lượng bạc.

Thanh lý nội khí Lôi Hổ lưu lại đã khó như vậy, muốn đi tìm Lôi Hổ gây phiền phức, hiển nhiên thực lực của hắn còn chưa đủ, xem ra kế tiếp vẫn phải tiếp tục mô phỏng.

Ít nhất cũng phải mạnh tới mức không sợ Lôi Hổ mới được.

Trong mắt Lục Trường Sinh lóe lên một tia kiên định.

“Phát hiện thực lực ký chủ tăng lên nội khí cảnh, mô phỏng một lần cần tiêu hao 10 đồng tiền, hiện tại còn dư 8 đồng tiền, có muốn nạp thêm không?”

“Thật đen đủi, mới đó mà đã tăng lên gấp 10 lần.”

“Lúc trước ta thiết lập mô phỏng cũng không đắt như vậy.”

Mặt Lục Trường Sinh đen như đáy nồi.

Mô phỏng này có phải đã bị người của Ngỗng Quảng sửa lại một chút không, sao lại đen đủi như vậy.

Lục Trường Sinh nạp thêm 2 lượng bạc với khuôn mặt đen thui, đủ 10 đồng tiền, mà trong tay hắn chỉ còn 8 lượng bạc trắng.

“Chỉ còn một lần cơ hội mô phỏng này thôi, nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần không thể chết một cách khó hiểu.

Cho dù tư chất không tốt, nhưng chỉ cần sống lâu một chút, thực lực cũng sẽ tăng lên không ít.”

Lục Trường Sinh hít sâu một hơi, dùng ý niệm ấn vào nút bắt đầu mô phỏng.

“Mô phỏng bắt đầu.”

“Ngày thứ nhất, ngươi cảm thấy thực lực của mình không đủ, bèn bán địa khế của tiêu cục cho Vương gia, thu được ba ngàn lượng bạc trắng, sau đó tới Hỗn Nguyên võ quán, muốn ở nơi này chờ thời cơ phát triển.”

“Quán chủ Hỗn Nguyên võ quán là Thẩm Khai, thấy ngươi là võ giả nội khí cảnh, cảm thấy ngươi đã có sư phụ, vì vậy nói rõ chỉ truyền thụ cho ngươi một môn võ học bình thường, sẽ không truyền thụ võ học cốt lõi cho ngươi.”

“Mặc dù trong lòng ngươi không vui, nhưng vì tránh Hắc Hổ bang quấy rối, ngươi vẫn ở lại.”

“Ngày thứ hai, ngươi cho rằng tốc độ là điểm yếu của mình, vì vậy học khinh công Bát Bộ Cản Thiền.”

“Năm hai mươi tuổi, nội khí của ngươi tiến triển chậm chạp, nhưng Bát Bộ Cản Thiền đã có chút thành tựu.”

“Năm hai mươi tư tuổi, Bát Bộ Cản Thiền của ngươi đại thành, nhưng nội khí không có tiến triển gì, vì vậy ngươi rời khỏi Ngư Dương thành, dự định ra ngoài tìm cơ hội đột phá.”

“Ở ngoại thành mười dặm, Lôi Hổ tìm được ngươi, sau đó ra tay với ngươi, ngươi và Lôi Hổ đánh nhau vài chiêu, phát hiện mình không phải là đối thủ của hắn, bèn sử dụng Bát Bộ Cản Thiền thành công chạy trốn.”

Thấy tới đây, trong lòng Lục Trường Sinh cảm thán, Lôi Hổ này quả thực là không từ bỏ ý định mà.

Nếu không phải hắn không giỏi khinh công, lần mô phỏng cuối cùng này hắn đã chết trong tay đối phương rồi.

Nếu có một ngày có thể giết được Lôi Hổ, nhất định sẽ không để hắn sống.

“Năm hai mươi sáu tuổi, ngươi tiếp tục xông pha giang hồ.”

“Năm hai mươi bảy tuổi, ngươi tới Cửu Việt thành, kết giao được một bằng hữu giang hồ ở nơi này, không lâu sau, hai người kết bái thành huynh đệ.”

“Trong một lần tìm bảo vật, ngươi vì huynh đệ mà bị thương, huynh đệ đâm ngươi hai đao từ phía sau, may mắn ngươi có khinh công xuất sắc, ngươi bị trọng thương nhưng vẫn thành công chạy thoát.”

“Năm hai mươi tám tuổi, đang dưỡng thương.”

“Năm hai mươi chín tuổi, ngươi dưỡng thương xong, tình cờ gặp được huynh đệ trước kia, ngươi không biểu lộ cảm xúc gì, trực tiếp chém giết hắn.”

“Năm ba mươi hai tuổi, ngươi chịu đủ phong sương, đi tới Thanh Châu thành. Ngươi tình cờ nghe được trong thành có một đao khách cao thủ tên là Kim Đao Khách, bởi vì tu vi bị phế, cuộc sống gian nan. Vì vậy ngươi mang theo năm trăm lượng bạc trắng tới bái sư, thành công bái nhập môn hạ của hắn.”

“Năm ba mươi lăm tuổi, ba năm qua, ngươi vẫn luôn tận tâm tận lực chăm sóc Kim Đao Khách tuổi già sức yếu, khiến hắn rất hài lòng, quyết định dốc túi truyền thụ cho ngươi.”

“Hắn truyền thụ tuyệt kỹ độc môn – Kim Quang Đao Pháp cho ngươi.”

“Năm ba mươi sáu tuổi, ngươi khổ tu Kim Quang Đao Pháp.”

“Năm ba mươi bảy tuổi, Kim Đao Khách chết già, ngươi chôn hắn ở sau núi Thanh Châu thành.”

“Năm bốn mươi hai tuổi, đao pháp của ngươi đại thành, ra ngoài khiêu chiến, nội khí trung kỳ đã ít có đối thủ, người Thanh Châu thành tôn xưng ngươi là Tiểu Đao Vương.”

“Năm bốn mươi ba tuổi, ngươi trở lại Ngư Dương thành, ba đao chém chết Lôi Hổ, giải tán Hắc Hổ bang.”

“Năm bốn mươi lăm tuổi, ngươi phát giác khí huyết của mình dần dần khô héo, thực lực bắt đầu xuống dốc.

Vì vậy ngươi quyết định báo thù cho nghĩa phụ Trần Quảng Thắng và một đám tiêu sư khi thực lực của mình còn ở đỉnh phong.”

“Vào một đêm trăng thanh gió mát, ngươi lẻn vào Hắc Thủy trại, đánh lén đại đương gia của Hắc Thủy trại. Đại đương gia của Hắc Thủy trại tu luyện ngoại công, chỉ bị trọng thương, sau đó hắn triệu tập các thủy phỉ khác, vây công ngươi tới chết.”

“Ngươi chết rồi!”

Không thể ngờ được, hai mươi mấy năm, cảnh giới võ đạo của hắn hầu như không có tiến triển gì, xem ra với thiên phú của thân thể này, nội khí sơ kỳ đã là cực hạn rồi.

May mắn là bản thân trong mô phỏng đã tìm ra một con đường khác, học một môn đao pháp cường đại, nếu không thì đúng là không biết khóc vào đâu.

“Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong hai thứ sau đây.”

“Thứ nhất, cảnh giới bốn mươi lăm tuổi.”

“Thứ hai, kinh nghiệm tu hành bốn mươi lăm tuổi.”

“Đương nhiên chọn thứ hai!”

Lục Trường Sinh không chút do dự.

Là người thiết lập mô phỏng, hắn đương nhiên hiểu rõ công năng của hai lựa chọn này.

Cảnh giới tu hành cũng tương tự như cấp bậc trong trò chơi, bất kể là luyện khí hay luyện thể, chỉ cần tăng lên cấp bậc đều chọn mục thứ nhất.

Mà một vài võ kỹ, thần thông, luyện đan luyện khí, bao gồm cả kinh nghiệm chiến đấu, những thứ có liên quan tới kỹ xảo kinh nghiệm đều thuộc về kinh nghiệm tu hành, nếu muốn tăng lên, nhất định phải chọn mục thứ hai.

Bạn đang đọc [Dịch] Điên Rồi Đi? Ta Vừa Tiên Thiên Hắn Thì Tiên Đế! của Vĩnh Hằng Hỏa Diễm

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    9d ago

  • Lượt đọc

    34

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!