---
“Thiên Cơ lão nhân lạnh lùng cười, nói rằng ngươi đến Đại Tần chỉ chết nhanh hơn, ở lại đây còn có thể sống lay lắt vài năm, rồi lại cười lớn bảo rằng, nhiệm vụ của lão đã hoàn thành!”
“Nói xong, Thiên Cơ lão nhân cắn lưỡi tự vẫn. Ngươi nhân lúc lão chưa chết hẳn, tiến hành tìm kiếm linh hồn lão, đáng tiếc từ những mảnh ký ức hỗn loạn không có được thông tin như mong muốn.”
“Sau đó, ngươi bắt đầu tìm kiếm khắp thiên hạ những kẻ giỏi dụng hình, tra tấn đệ tử Thiên Cơ Các.”
“Mười ngày sau, rốt cuộc có một đệ tử hạch tâm không chịu nổi cực hình, tiết lộ bí mật của Thiên Cơ Các cho ngươi. Ngươi tìm được một hộp đồng ở độ sâu mười mét dưới một tòa tháp đá. Bên trong hộp đồng chính là bản đồ thông đến Đại Tần.”
“Ngươi mừng rỡ như điên, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong Võ Minh, liền mang bản đồ ra biển, lênh đênh trên biển suốt bốn năm. Ngươi gặp một người thần bí, người đó nói một câu ‘Không ngờ ngươi lại tự dâng tới cửa’, sau đó giơ một chưởng đánh chết ngươi!”
“Chủ nhân của chưởng khổng lồ đáng sợ đó?”
Lục Trường Sinh cau mày.
Mình gặp hắn sau bốn năm, còn hắn từ Đại Tần đến Triệu quốc cần năm năm.
Có nghĩa là mình đi suốt bốn năm, chỉ tương đương với một năm đi đường của hắn?
Nếu tính như vậy, mình muốn đến Đại Tần cũng phải mất ít nhất hai mươi năm.
Lục Trường Sinh hiện giờ mới mười bảy tuổi, phải mất hai mươi năm để đến được Đại Tần, chẳng phải muốn lấy mạng của mình sao?
Hơn nữa trên đường đi còn gặp phải những cao thủ từ tổng bộ Thiên Cơ Các đi ngược chiều.
“Xem ra vẫn phải ra tay từ trên người của giáo chủ Ma Giáo.”
Phải biết rằng, Lục Trường Sinh có thể bay.
Với thực lực hiện tại của hắn, tốc độ bay cũng không nhỏ, mỗi giờ có thể bay ra ngoài một ngàn hai trăm dặm.
Với tốc độ của Lục Trường Sinh cũng phải mất hai mươi năm mới đến nơi, e rằng giáo chủ Ma Giáo già chết cũng không đi hết được đoạn đường này.
“…Mười bảy tuổi, ngươi bắt được giáo chủ Ma Giáo, tiến hành tìm kiếm linh hồn hắn, nhưng không có được thông tin như mong muốn từ trong những mảnh ký ức. Hai mươi hai tuổi, chưởng khổng lồ đáng sợ giáng xuống, đánh chết ngươi!”
“…Mười bảy tuổi, ngươi bắt được giáo chủ Ma Giáo, tiến hành tìm kiếm linh hồn hắn, không có được thông tin như mong muốn. Hai mươi hai tuổi, chưởng khổng lồ đáng sợ giáng xuống, đánh chết ngươi!”
“…Mười bảy tuổi, ngươi bắt được giáo chủ Ma Giáo, tiến hành tìm kiếm linh hồn hắn, từ một mảnh ký ức của hắn biết được, hắn trong tình huống chạy trốn đã vô tình xông vào một trận pháp truyền tống thượng cổ, bị truyền tống đến đại lục này, để phòng ngừa truy binh tập kích, hắn đã hủy diệt triệt để trận pháp truyền tống thượng cổ ở đại lục này.”
“Ngươi tức giận bóp nát đầu của giáo chủ Ma Giáo, sau đó tự mình đến vị trí của trận pháp truyền tống thượng cổ xem xét, quả nhiên chỉ nhìn thấy một cái mương khác xa hoàn toàn, ngay cả hình dáng ban đầu của trận pháp truyền tống cũng không nhìn ra được, tức giận trở về lại đối với giáo chủ Ma Giáo quất xác, còn ném thi thể hắn cho bầy sói chia nhau ăn, chỉ là bầy sói không gặm được thịt hắn, ngươi sử dụng Chu Tước Thiên Cương thiêu hủy hắn thành tro bụi.”
“Giáo chủ Ma Giáo này thật không làm được chuyện gì tử tế!”
Lục Trường Sinh căm hận nói, hắn vốn định tìm được một con đường tắt từ trên người giáo chủ Ma Giáo, xem ra con đường tắt này cũng không đi được rồi.
Nếu đã không thể đi đường tắt, vậy thì chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo tuyến đường của Thiên Cơ Các.
Trước tiên để bản thân trong máy mô phỏng đến Đại Tần tìm kiếm cơ duyên đột phá rồi tính tiếp, tiền đề là phải sống sót từ trong tay của chủ nhân chưởng khổng lồ đáng sợ kia, mới có tư cách tiếp tục đi tiếp.
Điều này không nghi ngờ gì lại là một thử thách lớn.
“Chỉ là một chút thử thách thôi sao? Đến thẳng đi!”
“Mười bảy tuổi, ngươi có được bản đồ lộ tuyến đến Đại Tần từ trong Thiên Cơ Các, sắp xếp ổn thỏa mọi việc trong Võ Minh, ngươi lên đường đến Đại Tần.”
“Mười tám tuổi, lúc sắp gặp người thần bí, ngươi thay đổi tuyến đường, quyết định đi vòng một tháng đường, để tránh gặp người thần bí.”
“Ngươi tiến vào một vùng biển lạ, một con hải xà ba đầu đột nhiên xuất hiện, ngươi đại chiến với nó, sau khi liều mạng chém chết con hải xà ba đầu, ngươi cũng bị trọng thương, chưa đi được bao xa, đã bị một con yêu quy khổng lồ nuốt chửng, ngươi chết rồi!”
“Tiếp tục!”
Mười bảy tuổi,
“…Để tránh gặp người thần bí, ngươi đi chệch khỏi tuyến đường đã định, tiến vào một vùng biển lạ, ngươi vô tình bị cuốn vào tâm bão, ba ngày sau kiệt sức mà chết!”
“…Mười bảy tuổi, ngươi tiến vào một vùng biển lạ, một làn sương mù đen bao phủ lấy ngươi, một khắc sau, ngươi trúng độc mà chết!”
“…Mười bảy tuổi, ngươi tiến vào một vùng biển lạ, sau nhiều lần thoát chết, rốt cuộc trở về tuyến đường đã định.”
“Thật sự sống sót trở về rồi?”
Lục Trường Sinh vốn không hy vọng sống sót ở vùng biển lạ, vậy mà lại an toàn trở về tuyến đường ban đầu trên bản đồ?
Chỉ là không biết tiếp theo có gặp phải chủ nhân của chưởng khổng lồ đáng sợ kia không.
“Ngươi tiếp tục tiến về phía trước, trên đường không gặp người nào khác.”
“Hai mươi hai tuổi, ngươi vẫn đang trên đường đi, liên tục năm năm đi đường, khiến trạng thái tinh thần của ngươi có chút khác thường, thỉnh thoảng lại tự nói chuyện một mình.”
“Hai mươi lăm tuổi, ngươi tiến vào khu vực nguy hiểm nhất cũng là trung tâm nhất được ghi lại trên bản đồ của Thiên Cơ Các – Vụ Sát Hải.”
“Vừa vào Vụ Sát Hải, ngươi đã gặp phải một con Cốt Khôn toàn thân thối rữa, nó nuốt chửng ngươi một ngụm, ngươi chết rồi!”
“Cũng khá lắm, thì ra nguy hiểm thật sự vẫn còn ở phía sau? Cho dù có nguy hiểm hơn nữa cũng tốt hơn là gặp phải chủ nhân của chưởng khổng lồ đáng sợ kia, làm lại!”
“…Hai mươi lăm tuổi, ngươi tiến vào Vụ Sát Hải, ngươi nhìn thấy một đám tiên nữ đang vẫy tay với ngươi, ngươi bay qua đó, nhưng phát hiện mình trúng ảo thuật, rơi vào trong một cái miệng khổng lồ đáng sợ, cái miệng khổng lồ đáng sợ kia cắn chết ngươi!”
“…Hai mươi lăm tuổi, ngươi tiến vào Vụ Sát Hải, ngươi nghe thấy một âm thanh du dương, ngươi dần dần cảm thấy ý thức mơ hồ, ngươi ngã vào trong nước biển, cự thú trong biển chia nhau ăn thịt ngươi!”
“…Hai mươi lăm tuổi, ngươi tiến vào Vụ Sát Hải, ngươi bị một con hải thú có hình dạng giống như giao long đuổi giết ba ngày ba đêm, hoàn toàn mất phương hướng, cuối cùng một cơn bão biển đáng sợ nuốt chửng ngươi, ý thức của ngươi rơi vào bóng tối.”
“Khi ngươi nghĩ rằng mình chắc chắn chết rồi, vậy mà lại tỉnh lại trên một chiếc thuyền đánh cá, còn nhìn thấy một lão ngư phu.”
“Lão ngư phu thấy ngươi tỉnh lại, rất vui mừng, nói với ngươi một đống lời, nhưng ngôn ngữ ở đây không giống với Triệu quốc, ngươi không hiểu lão ngư phu đang nói gì.”
“Nhưng ngươi không nản lòng, trái lại trong lòng kích động không thôi, bởi vì ngươi cảm nhận được thiên địa nguyên khí trong hư không ở đây, nồng đậm hơn Triệu quốc gấp mấy chục lần!”
Lục Trường Sinh cũng vô cùng kích động.
“Cũng khá lắm, đây là gặp họa mà được phúc đến Đại Tần rồi?”
Bất kể đây có phải là Đại Tần hay không, chỉ dựa vào nồng độ thiên địa nguyên khí này, cũng sẽ là cơ duyên của hắn.
“Hai ngày sau, ngươi đi theo lão ngư phu đến ngư trang nơi lão sinh sống, ngươi vừa khôi phục thương thế, vừa học tập ngôn ngữ văn tự của thế giới này từ tiên sinh dạy học ở ngư trang.”
“Bởi vì ngươi ra tay hào phóng, tiên sinh dạy học dốc hết vốn liếng dạy cho ngươi.”
“Chưa đến hai tháng, ngươi đã nắm bắt cơ bản ngôn ngữ văn tự của thế giới này, có thể giao lưu bình thường với người khác cũng như đọc hiểu văn chương của tiên hiền, tiên sinh dạy học đều khen ngợi ngươi là một thiên tài.”
“Hai tháng này, ngươi đã hiểu rõ, đây là Thái Bạch ngư trang, huyện Vũ An, quận Hà Đông, Đại Tần vương triều, người lợi hại nhất trong ngư trang chính là mấy tên đội trưởng hộ viện tiên thiên sơ kỳ mà Lý viên ngoại nuôi dưỡng.”
“Chỉ là gần đây bởi vì Lý viên ngoại trong nhà thường xuyên bị trộm, mấy tên đội trưởng hộ viện cũng bị mắng đến máu chó đầy đầu, không còn chút uy phong nào như ngày thường.”