Bảy người này có thể là kẻ có thần lực trời sinh giống như Đà Đao Thiên Vương Lý Kế.
Nếu như còn có thêm thuật hợp kích thì đúng là không thể khinh thường được.
Mọi người bên ngoài nha môn tiếp tục bàn tán ầm ĩ, Vân Sơn Thất Huynh Đệ trở thành tiêu điểm trong đám người.
Lục Trường Sinh không xem nữa, hắn quay người đi tới Diệu Nhân Đường.
Thời gian lại nhanh chóng trôi qua, hai ngày sau, Lục Trường Sinh vừa tới Diệu Nhân Đường đã nghe thấy Trương Hoàn và vài học đồ đang nói chuyện.
"Trương Hoàn, đang bàn luận gì thế?"
Lục Trường Sinh hỏi.
"Lục đại phu, Vân Sơn Thất Huynh Đệ chết rồi, đã thế xác còn bị ném ngay bên ngoài thành Nam Dương nữa."
"Đại Mạc Thập Tam Kỵ đúng là hung tàn!"
Trương Hoàn khẽ nói.
"Vân Sơn Thất Huynh Đệ chết rồi à?"
Lục Trường Sinh nhíu mày.
Thực lực của Vân Sơn Thất Huynh Đệ không hề yếu, nào ngờ bọn họ chết dễ thế.
Bầu không khí trong Diệu Nhân Đường lập tức trầm xuống.
Tuy mọi người trong Diệu Nhân Đường chưa từng gặp Đại Mạc Thập Tam Kỵ, nhưng rõ ràng là những hành động hung tàn của bọn chúng đã khiến cho người của Diệu Nhân Đường không có bất chút thiện cảm nào.
Trong lòng đông đảo bách tính tại thành Nam Dương này, Vân Sơn Thất Huynh Đệ chính là anh hùng.
Đáng tiếc, anh hùng lại không thể sống lâu.
"Dù Vân Sơn Thất Huynh Đệ đã chết nhưng lại có đại hiệp Độc Tí tới ghi danh."
"Nghe nói đại hiệp Độc Tí này cực kỳ mạnh, Đao Pháp Độc Tí của hắn chưa bao giờ bại trận. Lần này cũng may, hắn vừa tới thành Nam Dương chúng ta đã đi ghi danh luôn."
Lục Trường Sinh chưa bao giờ nghe tới đại hiệp cụt một tay gì đó này.
Thế nhưng nếu đã dám ghi danh sau khi Vân Sơn Thất Huynh Đệ bỏ mình thì người này hẳn là có tự tin mình sẽ có năng lực tự vệ.
Lục Trường Sinh bắt đầu khám bệnh, nhưng có vẻ như lại có rất ít bệnh nhân.
"Trương Hoàn, ngươi có biết vì sao bệnh nhân lại càng ngày càng ít đi không?"
Lục Trường Sinh hỏi.
Tuy rằng đã qua mùa đông, trời cũng ấm dần lên, vậy nhưng đâu có nghĩa là sẽ không có ai ốm đau.
Giờ đây, trước cửa Diệu Nhân Đường lại vắng đến độ có thể giăng lưới bắt chim, quạnh quẽ vô cùng.
Trương Hoàn ấp úng, rốt cục hắn vẫn lên tiếng: "Lục đại phu, bây giờ thói đời loạn lạc, ở ngoài thì đạo phỉ hoành hành, con đường thông thương bế tắc, mạng người chẳng khác nào rơm rác, đến miếng ăn còn không có thì lấy đâu ra tiền đi khám bệnh?"
"Mặc dù có ốm cũng chỉ đành nằm nhà chịu đựng, không dám đi khám."
Lục Trường Sinh đã hiểu.
Không phải bệnh nhân ít đi, chắc chắn là số người bệnh còn không hề ít.
Nhưng đa số bệnh nhân lại không có tiền đi khám, nếu lỡ ốm đau cũng chỉ đành tự chịu.
"Thời loạn lạc..."
Lục Trường Sinh thật sự cảm nhận được ảnh hưởng từ thời loạn lạc.
Đã vậy, bây giờ còn chưa phải là thời loạn hẳn, cùng lắm cũng chỉ mới đến mức đạo phỉ hoành hành mà thôi.
Thời loạn thật sự còn tàn khốc hơn bây giờ nhiều lắm.
Ngày hôm sau, Lục Trường Sinh tới Diệu Nhân Đường.
Hắn thấy Trương Hoàn rầu rĩ không vui.
"Lục đại phu này, nghe nói ngươi cảm nhận được khí huyết, cũng có thể tính là võ giả, vậy thì Đại Mạc Thập Tam Kỵ này lợi hại đến đâu vậy?"
Trương Hoàn hỏi.
Các học đồ trong Diệu Nhân Đường đều biết một số "bí mật" của Lục Trường Sinh.
Lục Trường Sinh không hề che giấu việc mình cảm nhận được khí huyết và trở thành võ giả, bởi vậy đám học đồ và Trương Hoàn tất nhiên cũng biết điều này.
"Đại Mạc Thập Tam Kỵ đều là võ giả Luyện Tạng, rất lợi hại."
Lục Trường Sinh chỉ có thể nói thật như vậy.
"Chẳng trách đại hiệp Độc Tí cũng chết rồi."
Lục Trường Sinh kinh ngạc: "Đại hiệp Độc Tí vừa mới ghi danh hôm qua mà hôm nay đã chết rồi sao?"
"Đúng thế, xác của đại hiệp Độc Tí được người ta phát hiện bên ngoài thành sáng nay, trên người có rất nhiều vết thương do đao chém, chết thảm lắm."
"Đại Mạc Thập Tam Kỵ mạnh như vậy, ngay cả Vân Sơn Thất Huynh Đệ và đại hiệp Độc Tí đều chết cả, chẳng biết có còn ai dám ghi danh nữa không."
Trương Hoàn tỏ rõ sự sầu lo.
Đây hẳn cũng là chuyện mà cả thành Nam Dương đang lo lắng.
Một ngày, hai ngày, ba ngày...
Ba ngày nữa lại dần trôi qua, thế nhưng Bảng Nghĩa Sĩ bên ngoài nha môn đã không còn ai động đến nữa.
Mỗi lần đi ngang qua nha môn, Lục Trường Sinh đều thấy có rất đông người đang xúm quanh Bảng Nghĩa Sĩ, thế nhưng lại không có một ai dám tới ghi danh.
Dù gì đi nữa, Đại Mạc Thập Tam Kỵ quá tàn ác, một khi xé Bảng Nghĩa Sĩ thì chẳng khác nào chịu chết cả.
"Nếu mở ra Sinh Tử Huyền Quan, lên cấp cảnh giới Thần Lực là có thể đi xé Bảng Nghĩa Sĩ rồi."
Lục Trường Sinh cũng chẳng ưa gì Đại Mạc Thập Tam Kỵ.
Nhất là khi hắn đã bắt đầu coi thành Nam Dương là "địa bàn" của mình.
Bây giờ Đại Mạc Thập Tam Kỵ hoành hành ở thành Nam Dương, vậy khác nào đang vả vào mặt hắn?
Chẳng qua bây giờ Lục Trường Sinh còn đang trong quá trình dịch tủy, bây giờ đang là thời gian then chốt, hắn không muốn gặp thêm rắc rối.
Ngay lúc Lục Trường Sinh đang định dời đi, bỗng một bóng người quen thuộc đi tới trước Bảng Nghĩa Sĩ rồi kéo nó xuống.
"Ta muốn ghi danh!"
Lục Trường Sinh nheo mắt nhìn về bóng người ở đằng xa.
"Là hắn ư?"
Lục Trường Sinh khá bất ngờ. Hắn không ngờ vào lúc này, đối phương lại tới ghi danh.
"Có thể xưng hô nghĩa sĩ là gì?"
"Thẩm Ưng."
Xé Bảng Nghĩa Sĩ xuống xong, Thẩm Ưng đi thẳng vào nha môn.
Rất nhiều người đang đứng bên ngoài nha môn đều nhìn nhau.
"Thẩm Ưng là ai? Hình như chưa bao giờ nghe tên."
"Đúng là chưa bao giờ nghe thấy tên Thẩm Ưng, chưa xét tới chuyện thực lực, nhưng chỉ riêng dũng khí dám xé Bảng Nghĩa Sĩ của hắn thôi đã đáng kính phục lắm rồi."
"Đúng thế đấy, từ khi Vân Sơn Thất Huynh Đệ và đại hiệp Độc Tí thất bại đến nay, không còn ai dám xé Bảng Nghĩa Sĩ nữa. Hy vọng người tên Thẩm Ưng này thật sự có bản lĩnh thông thiên, giải quyết được Đại Mạc Thập Tam Kỵ."