Không cần biết là cực kỳ vui vẻ hay vô cùng đau khổ, tất cả đều có thể cảm ứng được Sinh Tử Huyền Quan.
Biện pháp này tốt hơn trong Vạn Độc Kinh nhiều vì có khả năng thao tác được.
Thế nhưng Lục Trường Sinh tự đặt tay lên ngực mình và hỏi rằng liệu hắn có chuyện gì cực kỳ đau buồn hay vui vẻ hay không.
Lục Trường Sinh lục tìm trong trí nhớ. Lúc hắn xuyên qua, nguyên thân là kẻ ăn mày không có cha mẹ.
Bây giờ, với Lục Trường Sinh mà nói, cho dù là tìm được cha mẹ đi chăng nữa thì bọn họ cũng đã là người xa lạ rồi, hắn sẽ không có bất cứ cảm xúc gì cả.
Huống chi hiện nay là thời buổi binh hoang mã loạn, muốn tìm được người thân của nguyên thân sẽ khó đến mức nào đây?
"Chuyện gì có thể khiến cho ta hết sức phẫn nộ hoặc bi thương, hoặc vui mừng tột cùng nhỉ?"
Lục Trường Sinh trầm tư.
Không làm rõ được điểm này thì tạm thời hắn không thể cảm ứng được Sinh Tử Huyền Quan.
Nhưng xét về tổng thể, việc cảm ứng được Sinh Tử Huyền Quan không khó, chủ yếu chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi.
Lục Trường Sinh không hề sốt ruột, hắn thu công rồi đứng dậy, ra khỏi viện tử và đi về phía Diệu Nhân Đường.
Trong khi dịch tủy, Lục Trường Sinh đã hao phí rất nhiều ngày, bây giờ lại cần cảm ứng được Sinh Tử Huyền Quan nên hắn không ngại tốn thêm vài ngày nữa.
Lúc đi ngang qua nha môn, Lục Trường Sinh lại thấy có rất nhiều người đang tụ tập bên ngoài.
Lại có nha dịch đang dán Bảng Nghĩa Sĩ, đồng thời hắn còn hô to: "Đại Mạc Thập Tam Kỵ gây đau khổ cho thành nam Dương, làm hại thôn xóm tan hoang! Đã có rất nhiều nghĩa sĩ lần lượt cố gắng diệt trừ nạn trộm cướp, thế nhưng tất cả đều bị Đại Mạc Thập Tam Kỵ giết chết."
"Nay gia tăng treo thưởng cho Bảng Nghĩa Sĩ, phàm là người diệt trừ được Đại Mạc Thập Tam Kỵ, sẽ nhận được phần thưởng là nghìn lạng hoàng kim cùng một môn võ công cảnh giới Thần Lực.
Tâm trạng Lục Trường Sinh trùng xuống.
Quan phủ lại tăng treo thưởng lên, nghìn lạng hoàng kim không phải một con số nhỏ, nó đã tương đương với vạn lạng bạc rồi.
Lần trước, để điều động được quan quân, phải để rất nhiều phú thương và thân hào quyên góp mới được có ba nghìn lạng bạc mà thôi.
Lần này, quan phủ lại cam lòng treo giải nghìn lạng hoàng kim, vậy là đủ thấy những phú thương, thân hào trong thành Nam Dương đã thật sự cuống lên rồi.
Lục Trường Sinh len vào trong đám người.
Hắn nhìn thấy một thi thể nằm trên mặt đất, trên người có cả trăm nghìn lỗ thủng, dường như còn có rất nhiều vết thương do đao chém nữa.
Gương mặt đã không còn nhận diện được, thế nhưng y phục trên thi thể này rõ ràng là của Thẩm Ưng.
Xác chết này chính là Thẩm Ưng.
Người mang theo huyết hải thâm cừu, cực kỳ cố chấp truy tra Vạn Độc giáo suốt mười mấy năm này không chết trong tay Vạn Độc giáo mà lại chết trong tay Đại Mạc Thập Tam Kỵ.
Lục Trường Sinh không dò hỏi Thẩm Ưng chết thế nào, thế nhưng xung quanh đã có người bàn tán xôn xao từ lâu.
"Thẩm nghĩa sĩ dùng độc để hạ độc nguồn nước ở vị trí sơn trại của Đại Mạc Thập Tam Kỵ."
"Vốn là đã giết được rất nhiều sơn phỉ rồi, chỉ tiếc là bị đám Bạch Yêu phát hiện ra, cuối cùng mới phải chịu độc thủ của chúng."
"Nhìn tử trạng của Thẩm nghĩa sĩ là biết hắn bị giết bởi các loại kịch độc, tử trạng cực kỳ thê thảm. Đại Mạc Thập Tam Kỵ và Bạch Yêu đúng là cùng hung cực ác!"
"Ôi, bây giờ Thẩm nghĩa sĩ cũng chết rồi thì còn ai dám ghi danh nữa đây?"
Rất nhiều người đều lắc đầu thở dài, tiếc hận thay cho Thẩm Ưng.
Để diệt trừ Đại Mạc Thập Tam Kỵ, đã có quá nhiều người chết.
"Mau mau tránh ra."
"Tri phủ đại nhân, xin hãy xuất binh bình định Đại Mạc Thập Tam Kỵ!"
"Đội buôn Lưu gia của chúng ta có hơn một trăm người, tất cả đều đã nộp lộ phí, vậy mà cũng bị Đại Mạc Thập Tam Kỵ giết chết."
"Bọn họ còn để lại một phong thư trên thi thể, yêu cầu giao cho nha môn tri phủ."
Lúc này, người của Lưu gia khiêng từng xác chết lại gần nha môn.
Tổng cộng có tới hơn trăm người bị Đại Mạc Thập Tam Kỵ giết!
Mùi hôi thối xông vào mũi mọi người ngay lập tức, không ít người thấy cảnh này thì mặt mày hoàn toàn biến sắc.
Tận hơn trăm thi thể đặt bên ngoài nha môn, đúng là vừa thấy đã giật mình.
Gia chủ Lưu gia rất tuân thủ quy định, Đại Mạc Thập Tam Kỵ bắt đội buôn nộp lộ phí, vậy thì đội buôn Lưu gia cũng ngoan ngoãn nộp phí, không hề phản kháng.
Kết quả lại vẫn bị giết.
Tri phủ đại nhân đang ở ngay bên ngoài nha môn, mặt hắn trắng bệch, nói: "Mở thư ra đi, đọc lên trước mặt mọi người."
"Vâng, đại nhân."
Sau đó, nha dịch mở thư của Đại Mạc Thập Tam Kỵ ra.
Trong thư có trình bày nguyên nhân bọn chúng giết đội buôn của Lưu gia, đó là để trả thù những "nghĩa sĩ" do nha môn liên tục phái tới.
Hơn nữa, trong thư, Đại Mạc Thập Tam Kỵ còn uy hiếp nếu nha môn tiếp tục phái người ám sát Đại Mạc Thập Tam Kỵ thì mỗi một lần phái người, Đại Mạc Thập Tam Kỵ sẽ lại tàn sát một thôn xóm xung quanh.
Lần này không chỉ có giết một đội buôn mà còn tàn sát cả thôn Tiểu Hà.
"Cái gì cơ?"
"Thôn Tiểu Hà có tới mấy trăm nhân khẩu, làm sao chúng dám?"
"Đám sơn phỉ trời đánh kia có gì không dám làm cơ chứ?"
"Báo..."
Ngay lúc này, một người lính thủ thành nhanh chóng chạy tới báo cáo.
"Bẩm tri phủ đại nhân, dân chạy nạn của thôn Tiểu Hà bên ngoài thành tố cáo là thôn Tiểu Hà đã bị một đám sơn phỉ tàn sát, gần như không còn người sống sót, xin đại nhân phái người diệt phỉ!"
Tri phủ đại nhân lảo đảo, suýt nữa thì ngã chổng vó.
"Khinh người quá đáng."
Tri phủ nghiến răng, đôi mắt như sắp phun ra lửa.
Nhưng hắn không thể làm gì được.
Mặc dù hắn là tri phủ cao quý nhưng vẫn chẳng thể làm gì được Đại Mạc Thập Tam Kỵ.
Có rất nhiều bách tính trong thành đều căm phẫn sục sôi, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Lục Trường Sinh không xem tiếp nữa mà đi thẳng tới Diệu Nhân Đường.