“Cao hơn Luyện Thể chính là cảnh giới Thần Lực! Có câu dịch tủy hoán huyết, thần lực tự sinh, một khi tới cảnh giới Thần Lực ngươi sẽ lên một tầng cao mới so với người bình thường.”
“Như ta trải qua mấy chục năm luyện võ cũng chỉ đạt tới trình độ rèn cốt, cách luyện tạng hãy còn rất xa, đời này cũng không có hi vọng chạm tới cảnh giới Thần Lực. Nhưng nếu các ngươi xây dựng trụ cột thật vững thì không phải không có hi vọng đạt tới Thần Lực!”
Mắt Lục Trường Sinh sáng rực cả lên.
Qua lời Mạnh sư phụ hắn đã biết thêm một số kiến thức về võ đạo.
Lần đầu tiên hắn nghe nói cảnh giới đầu tiên của võ đạo là Luyện Thể, mà Luyện Thể lại chia làm ba giai đoạn. Trụ cột càng vững vàng thì sau này càng dễ thăng cấp lên cảnh giới Thần Lực!
“Mạnh sư phụ nói hắn là rèn cốt, quả nhiên khí huyết rất mạnh mẽ. Giờ ta mới chỉ ở mức Tráng Huyết, vẫn còn kém xa lắm...”
Trong đầu Lục Trường Sinh có rất nhiều suy nghĩ.
“Thế nào, Mạnh sư phụ không tồi phải không? Chỉ cần ngươi nộp bạc là có thể trở thành đệ tử của Mạnh sư phụ ngay lập tức...”
Nam tử trung niên thấy Lục Trường Sinh trầm tư, còn tưởng hắn đang lo nghĩ gì đó.
Nhưng Lục Trường Sinh lại quay người đi ra ngoài, sau đó mở miệng hỏi thăm: “Lần này ta chỉ tới hỏi xem có thể mua một ít vũ kỹ không thôi.”
“Mua vũ kỹ?”
Nam tử trung niên đánh giá Lục Trường Sinh từ trên xuống dưới rồi lắc đầu: “Võ quán Phi Hạc chúng ta không bán vũ kỹ. Có điều nếu ngươi muốn mua vũ kỹ có thể tới một nơi khác.”
“Là nơi nào?”
Nam tử trung niên chỉ cười không đáp.
Lục Trường Sinh lập tức hiểu, hắn móc hai lạng bạc vụn trong túi ra rồi nhét vào tay nam tử trung niên, lúc này đối phương mới tỏ vẻ hài lòng, hắn nói: “Ban đêm vào giờ Hợi ngươi có thể tới chợ đêm ở phía Nam thành xem thử.”
“Chợ đêm cái gì cũng có, chỉ cần có bạc thì muốn mua gì cũng được, vũ kỹ đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
Lục Trường Sinh đã hiểu.
Sau đó hắn lập tức quay người ra khỏi võ quán Phi Hạc.
Có điều Lục Trường Sinh cũng không hoàn toàn tin lời người của võ quán Phi Hạc.
Hắn lần lượt hỏi thăm chuyện về chợ đêm bằng nhiều cách, đại khái cũng giống những gì người của võ quán Phi Hạc nói lúc trước.
Giờ Lục Trường Sinh mới yên tâm, hắn quay về Diệu Thủ Viên rồi yên lặng chờ đợi.
Thấy còn lâu trời mới tối nên Lục Trường Sinh trước tiên thử nếm Bát Trân Bổ Huyết Tán xem sao.
Thế nên hắn lấy ra một phần ba gói Bát Trân Bổ Huyết Tán rồi pha với nước nóng.
Sau khi dùng Bát Trân Bổ Huyết Tán rõ ràng là Lục Trường Sinh cảm giác được trong bụng như có một đoàn lửa nóng đang thiêu đốt.
Hắn vội dùng Đại Hà Tráng Huyết công để vận chuyển khí huyết.
Bình thường Lục Trường Sinh dịch chuyển khí huyết gần như không có mấy hiệu quả.
Nhưng lần này thì khác.
Hắn vận chuyển khí huyết môt vòng xong rõ ràng cảm giác được từ trong đoàn lửa sinh ra một luồng ấm áp, nhanh chóng chảy khắp toàn thân. Hơn nữa đoàn khí huyết trong cơ thể đang không ngừng lớn mạnh với tốc độ mắt thường cũng nhận ra.
Trong lòng Lục Trường Sinh không khỏi phấn khởi, lại tiếp tục vận chuyển khí huyết.
Một lần, hai lần, ba lần...
Lục Trường Sinh cứ không ngừng vận chuyển khí huyết.
Chẳng ngờ lần này hắn lại vận chuyển được tới mấy canh giờ.
Lúc bình thường hắn nhiều nhất chỉ có thể vận chuyển khí huyết trong nửa canh giờ, tới lúc đó thân thể sẽ đau nhức khó chịu, không thể kéo dài hơn được.
Nhưng lần này hắn vận chuyển liên tục mấy canh giờ, tới khi luồng ấm áp trong đoàn lửa kia biến mất thì Lục Trường Sinh mới ngừng lại.
“Bát Trân Bổ Huyết Tán này quả nhiên có hiệu quả!”
“Chỉ dùng một lần mà khí huyết so với ta vất vả vận chuyển mấy tháng qua còn nhiều hơn, tăng trưởng gần một nửa!”
Lục Trường Sinh siết tay, cảm giác cả người đều tràn đầy sức mạnh.
Giờ hắn đã hiểu vì sao võ giả đều cần phải có dược thiện.
Có dược thiện và không có dược thiện chính là khác biệt như trời với đất.
Chẳng trách bao người đều nói văn nghèo võ giàu.
Luyện võ cần phải có dược thiện bồi bổ mới có thể tiến bộ thần tốc, mà dược thiện lại không hề rẻ, người nghèo căn bản không thể luyện võ nổi.
“Phải tiếp tục dùng Bát Trân Bổ Huyết Tán.”
“Khuyết điểm duy nhất của thứ này chính là đắt!”
Lục Trường Sinh thu công, nhìn sắc trời thấy cũng sắp đến giờ Hợi.
“Đi thôi.”
Lục Trường Sinh rời khỏi Diệu Thủ Viên, đi về phía chợ đêm ở phía Nam thành.
Buổi tối, giờ Mão.
Chợ đêm rất đông đúc, thế nên phía Nam thành cũng vô cùng náo nhiệt.
Rất nhiều người đi qua đi lại, nhưng lạ nhất là rất tất cả mọi người đều dùng khăn đen che mặt, hoặc mang theo mặt nạ.
Lục Trường Sinh cũng dùng một chiếc khăn đen để che mặt.
Dù sao thì đây cũng là chợ đêm, nơi này vàng thau lẫn lộn, người tới chợ đêm hầu hết đều không muốn để lộ thân phận, thế nên mọi người mới che mặt để ngụy trang.
Lục Trường Sinh chậm rãi dạo khắp chợ đêm.
Tiểu thương trong chợ cũng không ai hô hào quảng cáo để bán hàng, mọi người chỉ lặng lẽ bày quán ven đường.
Thế nhưng những món đồ bán trên vỉa hè này lại khiến Lục Trường Sinh không khỏi giật mình.
Ví dụ như có một ít mông hãn dược cực mạnh, còn có một ít độc dược kiến huyết phong hầu.
Mấy thứ này đều là đồ cấm, dược phô bình thường không dám bán nhưng ở chợ đêm chúng lại được bày bán công khai.
Hơn nữa có rất nhiều người biết cũng chẳng nói gì, rõ ràng họ đều đã quen rồi.
Lục Trường Sinh còn thấy một chiếc chủy thủ rất tinh xảo.
Lúc trước hắn đã định mua chủy thủ phòng thân, thù sao môn Hổ Phác Thủ của hắn cũng rất hợp với loại binh khí nhỏ và ngắn như chủy thủ.
Nhưng mãi vẫn không có cơ hội ra ngoài mua.
Trong chợ đêm này thứ được bán nhiều nhất là binh khí.
Lục Trường Sinh ngồi xuống trước một quầy hàng rồi hỏi: “Chiếc chủy thủ này bán thế nào?”
Chủ quầy hàng là một nam nhân nét mặt khắc khổ, trên mặt hắn có một vết sẹo do đao cắt, đôi tay cũng phủ đầy vết chai.
“Đây là chủy thủ do Bách Luyện Cương chế tạo, giá năm lạng bạc, không mặc cả.”
“Năm lạng bạc?”