Lục Trường Sinh thấy ngộ tính của mình từ 104 đã tăng vọt lên 147 điểm.
Đây là thành quả của ba tháng vừa qua.
Thời gian qua Lục Trường Sinh đã luyện hai mươi trên hai mươi mốt môn vũ kỹ tới viên mãn, gia tăng 40 điểm ngộ tính.
Chỉ còn lại một môn Thiết Sa Chưởng vẫn chưa viên mãn.
Thiết Sa Chưởng không đơn giản chỉ là một môn vũ kỹ.
Hình như còn cần một loại Thiết Sa khoáng đặc biệt phối hợp rèn luyện bàn tay mới viên mãn được. Tạm thời Lục Trường Sinh không tìm được loại Thiết Sa đặc biệt này, bởi vậy tiến độ vẫn kẹt ở “Đại thành”, mãi không thể viên mãn.
Có điều cũng chỉ là một môn vũ kỹ cấp hai mà thôi, không ảnh hưởng gì mấy.
Hơn nữa Đại Hà Tráng Huyết công viên mãn giúp gia tăng 3 điểm ngộ tính, thế nên ngộ tính tổng cộng tăng được 43 điểm.
Lục Trường Sinh không khỏi suy tư.
Khí huyết của hắn đúng là rất mạnh, giờ đã tăng trưởng gấp mấy lần.
Thậm chí hắn có thể dùng sức đập bia đá.
Nhưng thế vẫn chưa đủ!
Lục Trường Sinh nghĩ lại, hắn còn thiếu một môn vũ kỹ chuyên về tấn công nữa.
Tuy hắn luyện rất nhiều loại vũ kỹ, phần lớn cũng là vũ kỹ có tính công kích. Thế nhưng tất cả đều là vũ kỹ cấp hai, nói thật thì uy lực có hơi kém một chút.
Đối phó với người thường không am hiểu võ nghệ thì không thành vấn đề, nhưng muốn đối phó với võ giả, nhất là Tráng Huyết cảnh, hoặc thậm chí là võ giả Rèn Cốt cảnh thì sẽ rất khó khăn.
“Ta cần một loại vũ kỹ vừa đơn giản mà uy lực lại thật lớn, hơn nữa còn phải phù hợp với ta.”
“Nếu muốn tìm loại vũ kỹ chuyên biệt như vậy e là rất khó. Có loại dù uy lực lớn nhưng cũng chưa chắc đã hợp với ta.”
“Muốn hoàn toàn phù hợp thì chỉ có thể tự mình sáng tạo ra...”
Lục Trường Sinh nghĩ tới việc tự sáng tạo vũ kỹ.
Nếu có võ giả khác biết ý tưởng này của Lục Trường Sinh chắc chắn sẽ mỉa mai hắn một trận.
Một võ giả Tráng Huyết cảnh mà đòi tự sáng tạo vũ kỹ ư?
Chẳng khác gì nằm mơ giữa ban ngày!
Nhưng ý tưởng của Lục Trường Sinh lại khác.
Ánh mắt hắn dừng trên bảng thuộc tính, ngay phần ngộ tính cao tới 147 điểm kia.
Tính theo tiêu chuẩn 100 điểm.
147 điểm ngộ tính nếu so với người thường thì ngộ tính thế này cũng phải mạnh hơn năm phần rồi!
Mà năm phần ngộ tính lại là khái niệm thế nào?
Trong khoảng thời gian này Lục Trường Sinh cảm nhận được hắn học thứ gì cũng rất nhanh.
Bất kể là đọc sách, luyện võ hay nhận biết dược liệu đều nhanh hơn người thường rất nhiều.
Nếu dựa vào ngộ tính mạnh như vậy liệu có thể thử sáng tạo một loại vũ kỹ riêng cho mình hay không?
Hơn nữa Lục Trường Sinh còn luyện mấy chục môn vũ kỹ, tất thảy đều đạt tới viên mãn, thế nên không phải tưởng tượng một cách mờ mịt mà hắn đã có nền tảng cơ bản rồi!
“Thử một lần đi.”
Lục Trường Sinh nhắm mắt lại, trong đầu dần lóe lên từng đợt linh cảm.
Đầu tiên hắn tưởng tượng mình muốn loại vũ kỹ nào?
“Võ công trong thiên hạ chỉ có tốc độ là không phá được.”
“Hiện giờ khí huyết và tố chất thân thể của ta đang ở mức trung bình, chỉ có vũ kỹ tốc độ nhanh mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất.”
“Mà trong ba mức độ của cảnh giới Luyện Thể là Tráng Huyết, Rèn Cốt và Luyện Tạng không có bất cứ ải nào giúp thân thể ngăn cản lưỡi dao cắt cả. Ta có chủy thủ, nếu tấn công với tốc độ cao thì có nhiều khả năng tung một đòn tất sát!”
“Tốc độ lại chia làm tốc độ thân pháp và tốc độ ra tay. Ta muốn tự sáng tạo vũ kỹ thì thân pháp phải nhanh, tốc độ ra tay lại càng phải nhanh...”
Vô số linh cảm đang va chạm rồi hội tụ trong đầu Lục Trường Sinh.
Ngộ tính 147 điểm khiến các loại linh cảm trong đầu Lục Trường Sinh dường như không lúc nào ngừng.
Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...
Trời đã hoàn toàn tối đen.
Dần dần trong đầu Lục Trường Sinh mơ hồ có một môn vũ kỹ xa lạ bắt đầu thành hình.
Đó là một kỹ thuật ám sát.
Nếu không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay sẽ khiến trời long đất lở, một đòn tất sát!
Trong đó ẩn chứa các loại nguyên lý của Hổ Phác Thủ, giống như dã thú ngủ đông đột nhiên kích động đả thương người khác, trong nháy mắt bùng nổ tất cả sức mạnh cơ bắp, khí huyết.
Lục Trường Sinh hơi rạp người, ánh mắt bình tĩnh nhìn phía trước.
“Vù”.
Ngay sau đó Lục Trường Sinh cử động.
Hai chân hắn đạp một cái, cả người như báo săn lao đi.
Hơn nữa thanh chủy thủ trên tay lóe lên ánh sáng trắng, cái bàn trong góc phòng nháy mắt đã gãy rời.
Từ khi ra tay tới khi thu tay chỉ xảy ra trong một chớp mắt!
“Phù...”
Lục Trường Sinh há mồm thở dốc.
Công kích chỉ diễn ra trong một chớp mắt nhưng đã tiêu hao hết phần lớn thể lực của hắn.
Cũng may là hắn còn có khí huyết nên mới đứng vững không ngã quỵ xuống.
“Đúng là môn vũ kỹ kinh khủng.”
“Tốc độ nhanh như vậy hẳn là võ giả Tráng Huyết cảnh sẽ không ngăn lại nổi.”
“Hơn nữa ta vẫn chưa bùng nổ khí huyết mà chỉ đơn thuần bạo phát sức mạnh thân thể mà thôi. Một khi khí huyết bùng nổ thì tốc độ sẽ càng nhanh hơn...”
Trong mắt Lục Trường Sinh hiện lên một tia sáng kỳ dị.
Loại vũ kỹ này rất hợp với tình trạng của hắn hiện giờ.
Hơn nữa loại vũ kỹ này cần phải có binh khí phối hợp cùng, thường là binh khí ngắn, chẳng hạn như chủy thủ hoặc đoản kiếm.
“Loại vũ kỹ này tiên quyết chính là nhanh, một đòn tất sát, là loại vũ kỹ chuyên dùng để giết người... vậy gọi nó là Thuấn Sát thuật đi.”
Lục Trường Sinh đặt một cái tên cho vũ kỹ mới.
Bảng thuộc tính lập tức mờ đi, rồi lại nhiều thêm một loại vũ kỹ mới.
Ký chủ: Lục Trường Sinh
Ngộ tính: 147 (Nhân trung chi tư)
Thuấn Sát thuật: Nhập môn
Thiết Sa Chưởng: Đại thành
Đại Hà Tráng Huyết công: Tầng thứ ba viên mãn
Trên bảng thuộc tính cho thấy tạm thời Thuấn Sát thuật mới chỉ là nhập môn.
Tuy Thuấn Sát thuật do Lục Trường Sinh sáng tạo ra nhưng nói Lục Trường Sinh hoàn toàn tạo ra môn vũ kỹ này cũng có phần miễn cưỡng. Dù là hắn sáng tạo thật nhưng muốn luyện tới viên mãn thì còn cất rất nhiều thời gian để hoàn thiện.