Một tia sáng trắng lóe lên.
Một giây sau, Cao Ngọc Thành cảm thấy cổ mình lành lạnh.
Hắn bưng lấy cổ, giống như sức lực toàn thân đều đang nhanh chóng bị rút cạn.
"Ngươi..."
Cao Ngọc Thành trợn trừng mắt, hắn đã nhìn thấy rồi.
Trước mặt hắn đã có một bóng đen thần bí không biết xuất hiện từ khi nào, từng giọt máu đỏ tươi đang nhỏ từ chủy thủ trong tay đối phương xuống.
Chết rồi.
Cao Ngọc Thành đã chết như thế.
Hơn nữa, hắn vẫn trợn tròn mắt, là chết không nhắm mắt.
Dường như hắn không thể nghĩ ra được tại sao mình ngàn tính vạn toán như vậy mà kết cục vẫn là cái chết.
Lúc này, Cao Chiêm Hổ cũng mở mắt, hắn tận mắt nhìn thấy Cao Ngọc Thành bị người thần bí giết chết.
Hắn há miệng như muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì nổi.
Bo ngựa bắt ve sầu, hoàng tước đứng đằng sau, trong nháy mắt, hắn đã hiểu được tất cả mọi việc.
Ngàn tính vạn toán, ai mà ngờ được còn có "hoàng tước" núp phía sau đây?
Người này tất nhiên chính là Lục Trường Sinh.
Hắn đã đi theo năm tên võ giả này xuống tới mật thất dưới lòng đất.
Vậy mà năm tên võ giả vẫn không hề hay biết gì.
Lục Trường Sinh đã chứng kiến từ đầu đến cuối thảm kịch nhân luân đệ giết huynh, nhi tử giết phụ thân này.
Lục Trường Sinh khom lưng, nhặt lấy Hoán Huyết Châu trong tay Cao Ngọc Thành. Nhìn từ bên ngoài, hạt châu này cũng không có gì thần kỳ cả.
Tuy nhiên, hắn ra tay cũng là vì viên Hoán Huyết Châu này!
Viên Hoán Huyết Châu này tựa hồ có khả năng trợ giúp võ giả thành tựu cảnh giới Thần Lực, loại bảo vật này đúng là thứ có thể gặp mà không thể cầu, tất nhiên là Lục Trường Sinh động lòng rồi.
Huống hồ người của Cao gia cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì, cá mè một lứa với năm tên võ giả kia cả thôi.
Lục Trường Sinh cẩn thận cất Hoán Huyết Châu đi, sau đó hắn cầm chủy thủ, nhìn về phía năm tên võ giả đang nằm co quắp trên mặt đất.
Năm tên võ giả run bần bật, dường như đã cảm thấy điềm không lành.
"Nếu các hạ đã chiếm được Hoán Huyết Châu, vậy xin hãy giơ cao đánh khẽ, chúng ta là..."
Năm người này đang định tự báo thân phận.
"Xẹt."
Bóng dáng Lục Trường Sinh đã lập tức biến mất tăm, sau đó một luồng sáng trắng lóe lên.
Năm tên võ giả co giật, máu tươi chảy ròng ròng rồi từ từ tắt thở.
Chết rồi.
Thậm chí năm tên võ giả còn không kịp báo "thân phận" cũng đã bị Lục Trường Sinh giết.
Lục Trường Sinh không muốn nghe về thân phận của năm người này.
Có những kẻ đằng nào cũng phải giết, nếu nghe về thân phận của đối phương thì lại phiền phức.
Lục Trường Sinh ngồi xổm xuống, cẩn thận lục soát thi thể.
Đây là một thói quen tốt, không thể đánh mất nó được.
Đáng tiếc là năm người này chẳng mang theo thứ gì trên người cả.
Lục Trường Sinh từ từ đứng dậy, hắn quay đầu nhìn Cao Chiêm Hổ. Bây giờ cũng chỉ còn một mình Cao Chiêm Hổ mà thôi.
"Cách dùng của Hoán Huyết Châu là gì?"
Lục Trường Sinh bất ngờ lên tiếng.
"Giọng nói của ngươi..."
Nghe thấy giọng của Lục Trường Sinh, Cao Chiêm Hổ trợn mắt, dường như đã nhớ ra điều gì, giọng hắn cũng run rẩy: "Là ngươi"
Rõ ràng là Cao Chiêm Hổ đã đoán được thân phận của Lục Trường Sinh.
"Ha ha ha, chẳng ngờ rằng ta lại dẫn sói vào nhà."
"Chẳng lẽ ngươi cũng đến vì Hoán Huyết Châu?"
"Cũng được, ngươi giết năm kẻ kia cũng được. Ngươi chỉ có thể cướp Hoán Huyết Châu chứ không chiếm lấy Cao Gia Bảo, đây cũng coi như trong cái rủi có cái may rồi."
"Ta cho ngươi cách sử dụng Hoán Huyết Châu. Chỉ cần tạo ra một vết thương trên người rồi nhét Hoán Huyết Châu vào vết thương đó. Hoán Huyết Châu sẽ từ từ ran ra, hòa làm một với huyết dịch."
"Ta còn có một tiểu nhi tử và nữ nhi, hy vọng ngươi buông tha cho chúng, chúng không biết chuyện gì cả."
Trong mắt Cao Chiêm Hổ là sự cầu xin.
"Ta chỉ cần Hoán Huyết Châu mà thôi!"
Một lúc lâu sau, Lục Trường Sinh mới lên tiếng.
"Xoẹt."
Ngay sau đó, chủy thủ của Lục Trường Sinh nhẹ nhàng xẹt qua cổ Cao Chiêm Hổ.
Lục Trường Sinh không thể buông tha Cao Chiêm Hổ bởi vì Cao Chiêm Hổ đã đoán được thân phận của hắn.
Thế nhưng hắn chưa từng gặp tiểu nhi tử và tiểu nữ nhi của Cao Chiêm Hổ, tất nhiên hắn sẽ không làm gì họ cả.
Cao Chiêm Hổ ôm lấy cổ, nhanh chóng không còn động đậy gì nữa.
Lục Trường Sinh lục lọi trên người Cao Chiêm Hổ một phen nhưng không lấy ra được thứ gì.
Sau đó, hắn lại lần lượt mở cửa từng mật thất một.
Trong mật thất là rất nhiều vật tư được chất đống ở đó, ví dụ như lương thực, đồ sắt, giáp trụ, vũ khí.
Lục Trường Sinh không có hứng thú gì với những thứ này, hắn chỉ muốn tìm võ công và vũ kỹ mà thôi.
Đáng tiếc là trong mật thất này có vẻ như không hề có võ công hoặc là vũ kỹ.
Thứ mà Lục Trường Sinh muốn lấy được nhất chính là võ công của cảnh giới Thần Lực.
Dù cho hiện nay hắn còn chưa thể thành tựu cảnh giới Thần Lực nhưng tìm hiểu về cảnh giới Thần Lực trước cũng có rất nhiều lợi ích cho hắn.
Chỉ tiếc là trong mật thất không hề có võ công của cảnh giới Thần Lực, hoặc cũng có thể nói là nó được đặt ở nơi bí ẩn hơn nên Lục Trường Sinh không tìm được.
Sau một lúc tìm kiếm mà vẫn không thấy, Lục Trường Sinh đành phải thôi.
Hắn ra khỏi mật thất dưới lòng đất, đồng thời cũng đóng cửa mật thất lại.
Mật thất này rất bí ẩn, chỉ có các đời Bảo chủ của Cao Gia Bảo mới biết đến nó.
Dù cho Cao gia có nhận ra Cao Chiêm Hổ, Cao Ngọc Thành và Cao Ngọc Chí đều biến mất rồi tìm kiếm khắp nơi đi nữa thì trong thời gian ngắn, họ cũng không thể tìm ra được.
Sau đó, Lục Trường Sinh quay về phòng.
Thậm chí hắn còn nghe được tiếng hít thở của sư phụ Ngô Cảnh và đám học đồ ở phòng bên cạnh.
Tiếng hô hấp rất ổn định, rõ ràng là của người đã ngủ say.
Lúc này, Lục Trường Sinh mới yên tâm.
Hắn không vội vã đi ngủ luôn mà lấy Hoán Huyết Châu trong lòng ra.
Hoán Huyết Châu, không biết thứ này được chế tác từ vật liệu gì.