Hơn nữa ám khí gần như trăm phát trăm trúng, đánh đâu trúng đó, chưa từng thất thủ.
Lúc này ám khí của “Quỷ Diện” che trời lấp đất lao tới, nhìn không khác gì một tấm lưới lớn, vây kín lấy Lục Trường Sinh.
Dùng ám khí dày đặc thế này gần như là cách công kích kín kẽ, dù muốn né tránh cũng không biết phải tránh đường nào.
Có điều Lục Trường Sinh lại chẳng cần suy nghĩ, hắn trực tiếp giương đoản kiếm trên tay lên.
“Vụt vụt vụt”.
Đoản kiếm của Lục Trường Sinh thế mà lại hóa thành một đoàn kiếm hoa.
Hơn nữa còn dày đặc tựa như bức màn ánh sáng, để mặc những ám khí kia bay tới.
“Keng keng keng keng keng keng”.
Ám khí đánh vào kiếm hoa, căn bản không thể vượt qua đoản kiếm của Lục Trường Sinh được.
Tất cả ám khí đều bị đánh rơi xuống đất.
Thế nhưng “Quỷ Diện” bên này lại di chuyển.
Sau khi ném một đống ám khí ra “Quỷ Diện” trong nháy mắt không lùi mà còn tiến tới, trên tay hắn cũng cầm theo một thanh đoản kiếm.
Nhờ có hoa tuyết che lấp nên hắn có thể vô thanh vô tức, trong chớp mắt đã tới trước mặt Lục Trường Sinh.
“Vèo”.
Đoản kiếm đâm tới.
Nhanh!
Kiếm này của “Quỷ Diện” vô cùng nhanh, còn nhanh hơn đường kiếm của Thẩm Luân khi trước rất nhiều.
Người trong giang hồ chỉ biết “Quỷ Diện” sử dụng ám khí xuất thần nhập hóa, một khi hắn thi triển ám khí thì gần như không thể thất bại.
Thế nhưng gần như không ai biết kiếm của “Quỷ Diện” mới là thứ khủng bố nhất.
Kiếm của hắn sẽ không ra khỏi vỏ nếu chưa tới thời khắc sinh tử.
Bất kể kẻ nào từng gặp qua kiếm của hắn thì gần như đều chết sạch.
Đoản kiếm chỉ còn cách Lục Trường Sinh một tấc.
Trong tình cảnh này, ngoại trừ võ giả cảnh giới Thần Lực ra thì e là không ai có thể ngăn trở.
Lục Trường Sinh cũng vậy, hắn cũng không ngăn được.
Dù cho Lục Trường Sinh đã hoán huyết một lần, thậm chí còn tu thành ngọc cốt đi chăng nữa.
Tố chất thân thể gia tăng trên diện rộng đã gần như là “thoát thai hoán cốt”.
Thế nhưng chung quy vẫn không phải là cảnh giới Thần Lực.
Thân thể hắn vẫn là máu thịt bình thường, nếu đối diện với đao kiếm sắc bén thì thân thể hắn cũng không có cách nào chịu nổi.
Lúc này Liễu Hồng Loan há hốc miệng, sắc mặt không khỏi kinh hãi.
Khóe miệng “Quỷ Diện” nhếch lên thành một nụ cười gian ác.
Tất cả đã kết thúc!
Không cần biết là ai, chỉ cần kiếm của hắn ra khỏi vỏ thì đối phương chắc chắn sẽ phải chết.
Có điều sắc mặt Lục Trường Sinh từ đầu tới cuối lại không có bất cứ thay đổi nào.
Thậm chí “Quỷ Diện” dường như còn trông thấy một tia giễu cợt lóe lên trong mắt Lục Trường Sinh.
Thế nhưng Lục Trường Sinh sắp chết tới nơi rồi, sao còn dám giễu cợt hắn chứ?
Lục Trường Sinh có tư cách gì mà giễu cợt hắn?
Ngay sau đó “Quỷ Diện” đã biết nguyên nhân.
“Xẹt”.
Một tia sáng trắng lướt qua.
Lục Trường Sinh vẫn đứng ở chỗ cũ, thân ảnh hắn giống như chỉ khẽ rung lên một cái.
Thế nhưng đoản kiếm chỉ còn cách Lục Trường Sinh một tấc của “Quỷ Diện” thì đã ngừng lại.
Khoảng cách một tấc ngắn ngủi giống như rãnh trời, “Quỷ Diện” không thể nào vượt qua nổi.
“Đây không phải là kiếm pháp...”
“Quỷ Diện” mở miệng, thanh âm khàn đục.
“Chỉ cần có thể giết người là được rồi, có phải kiếm pháp hay không cũng đâu quan trọng?”
Tay trái Lục Trường Sinh không biết đã cầm một thanh chủy thủ từ lúc nào.
Tia sáng trắng vừa rồi rõ ràng chính là ánh sáng phản chiếu từ thanh chủy thủ của hắn.
Lúc này trên chủy thủ có một giọt máu tí tách rơi xuống mặt đất.
“Phịch” một tiếng.
“Quỷ Diện” ngã xuống.
Trên cổ hắn không biết từ bao giờ lại xuất hiện một vết máu nhỏ dài.
Tuyết vẫn đang rơi.
Máu của “Quỷ Diện” cũng nhanh chóng bị đông thành băng tuyết.
Mùi máu tươi trong không khí dường như cũng bị đông lại, chỉ có hàn khí vô tận không ngừng chui vào cơ thể.
Lục Trường Sinh ngồi xổm xuống, sờ soạng khắp thi thể của “Quỷ Diện” một lượt.
Tiếc là trên người “Quỷ Diện” chẳng có gì cả ngoài một ít bạc vụn.
Có lẽ “Quỷ Diện” chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ ở lại Ô Sơn quá lâu, thế nên hắn cũng không mang nhiều thứ theo người.
Lục Trường Sinh tò mò nhìn thoáng qua mặt nạ của “Quỷ Diện”.
Hắn rất muốn nhìn thử bộ mặt thật của “Quỷ Diện”.
Thế nên hắn giơ tay tháo tấm mặt nạ của “Quỷ Diện” ra.
Bên dưới mặt nạ là một khuôn mặt xấu xí kinh khủng.
Khuôn mặt này trông là biết từng bị bỏng hoặc bị đốt cháy, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy kinh hãi.
Chẳng trách “Quỷ Diện” vẫn luôn đeo mặt nạ, có lẽ vì để che giấu khuôn mặt xấu xí này đi.
Thi thể của “Quỷ Diện” rất nhanh đã biến thành một khối băng.
Lục Trường Sinh đi tới chỗ Long Phi, trực tiếp bế đối phương lên rồi đi về phía sơn động.
Ba người vào trong sơn động.
Lục Trường Sinh nhóm lửa, Liễu Hồng Loan vốn còn đang lạnh run giờ mới cảm thấy ấm hơn một chút.
“Lục đại hiệp, Phi ca sao rồi?”
Liễu Hồng Loan không nhịn được hỏi.
Lục Trường Sinh đang bắt mạch cho Long Phi.
Dù gì hắn cũng theo Ngô Cảnh học y đã một thời gian, bắt mạch xem bệnh bình thường không thành vấn đề, chỉ là thiếu chút kinh nghiệm thực tế thôi.
“Long Phi không có việc gì, thương thế không nghiêm trọng lắm. Nhưng hắn bị thương tới nguyên khí, muốn khôi phục hoàn toàn e là sẽ mất rất nhiều thời gian.”
“Trước tiên cứ sắc thuốc cho hắn đi đã, đợi hắn tỉnh lại rồi uống.”
Lục Trường Sinh đã chuẩn bị rất nhiều vật tư trước khi tiến sâu vào Ô Sơn luyện công, trong số đó không thiếu các loại dược liệu.
Liễu Hồng Loan sắc thuốc xong lại cẩn thận mớm thuốc cho Long Phi.
Tới hôm sau Long Phi mới tỉnh lại, hắn như thể đã trải qua một cơn mơ dài, tới khi thức giấc đầu óc vẫn còn lơ mơ.
Thế nhưng sau khi trông thấy Lục Trường Sinh bên cạnh dường như hắn đã lập tức thanh tỉnh, sắc mặt đại biến, vội nói: “Lục huynh chạy mau đi, ‘Quỷ Diện’ sắp đuổi tới nơi rồi. Hắn là võ giả Luyện Tạng hàng đầu, dưới cảnh giới Thần Lực gần như không có ai là đối thủ...”
Thế nhưng hắn nói tới đó thì không biết nói thêm gì nữa.
Bởi hắn thấy sắc mặt Lục Trường Sinh không hề thay đổi.
“Phi ca!”