Con ngựa thân thiết dùng đầu cọ lên bàn tay Lục Trường Sinh.
Người ta đều bảo ngựa là loài thông minh lại hiểu ý người, giờ xem ra đúng là không sai.
Lục Trường Sinh cười nói: “Nếu mi đã không đi lại còn ở đây chờ ta thì hai ta cũng coi như có duyên.”
“Đợi trở về ta sẽ mua ngươi, sau này ngươi theo Lục mỗ bôn ba giang hồ đi!”
Lục Trường Sinh đột nhiên có cảm giác hào hùng vạn trượng.
Con ngựa này dù hắn đi thuê nhưng cũng có thể mua lại được, hơn nữa giờ hắn có tiền, một con ngựa cũng không đắt đỏ gì.
Hắn lập tức trèo lên lưng ngựa, vỗ nhẹ lưng nó rồi nói: “Ngựa à, chúng ta về nhà thôi!”
Con ngựa lập tức tung vó, chẳng mấy chốc đã lao đi như bay.
Ba ngày sau Lục Trường Sinh về tới Diệu Thủ Viên.
“Cuối cùng cũng trở lại rồi.”
Ra ngoài đã hai tháng, lần này cũng coi như Lục Trường Sinh hành tẩu giang hồ để có thêm kiến thức.
Ở bên ngoài đánh đánh giết giết, giờ về tới Diệu Thủ Viên lại cảm thấy chẳng đâu thoải mái bằng ở nhà.
Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau Lục Trường Sinh liền tới dược phô.
Hắn thấy sư phụ Ngô Cảnh cũng đã tới từ sớm.
“Sư phụ, đệ tử có chút việc ở ngoài nên về muộn một tháng.”
Lục Trường Sinh cung kính hành lễ.
Ngô Cảnh nhìn Lục Trường Sinh một lượt rồi nói: “Trở về là tốt rồi.”
“Vừa hay ngươi đã về, vi sư cũng có thể thoải mái một chút.”
“Từ hôm nay trở đi ngươi cũng thử tọa chẩn đi.”
Lục Trường Sinh có chút ngạc nhiên: “Sư phụ, đệ tử mới theo học người mấy tháng...”
“Không sao, ngươi thiên tư trác tuyệt, học mấy tháng là đủ rồi.”
“Huống chi giờ đã vào Đông, số người bệnh tăng lên rất nhiều, một mình vi sư không lo hết được. Trước tiên ngươi cứ thử tọa chẩn, nếu có vấn đề gì không hiểu thì để vi sư xem lại.”
Lục Trường Sinh hiểu, đây là cơ hội sư phụ dành riêng cho hắn, để hắn có thể tích lũy thêm kinh nghiệm.
Điều này cũng có chút mạo hiểm.
Nhưng có sư phụ ở một bên quan sát thì chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn cả.
Nghĩ tới đây Lục Trường Sinh cũng không từ chối nữa.
“Tạ ơn sư phụ.”
Bên trong dược phô rất rộng, có kê thêm một chiếc bàn cũng không thành vấn đề.
Thậm chí Ngô Cảnh còn phái một học đồ cho Lục Trường Sinh sai bảo.
Học đồ này tên là Trương Hoàn, hắn đi theo Ngô Cảnh còn lâu hơn Lục Trường Sinh, vốn cũng là học đồ Diệu Thủ Viên sắp xếp cho theo học Ngô Cảnh, nhưng giờ lại chỉ có thể làm trợ thủ cho Lục Trường Sinh.
Có điều Trương Hoàn rất thông minh, biết Lục Trường Sinh sắp “phát đạt” rồi, nếu ôm đùi Lục Trường Sinh không chừng có thể thay đổi hoàn cảnh của mình cũng nên.
Thế nên Trương Hoàn luôn tay luôn chân, làm việc cực kỳ nghiêm túc.
Rất nhanh, trong lúc Trương Hoàn bận rộn thì người bệnh đầu tiên của Lục Trường Sinh cũng xuất hiện.
Người này là một hán tử trung niên bị nhiễm phong hàn, cứ ho mãi không dứt.
Đây là bệnh thường gặp vào mùa Đông.
Hắn là người bệnh chuyển từ bên Ngô Cảnh sang, không phải bệnh lạ hiếm gặp gì mà cơ bản đều là bệnh thường gặp, chính là để Lục Trường Sinh có cơ hội tích lũy kinh nghiệm mà thôi.
Lục Trường Sinh kiểm tra bựa lưỡi, hỏi rõ về tình trạng bệnh, sau đó sẽ bắt mạch rồi mới kê đơn thuốc.
Ngô Cảnh thầm gật đầu.
Để Lục Trường Sinh khám một số loại bệnh thông thường là không có vấn đề gì.
Một ngày nhanh chóng trôi qua.
Ngô Cảnh cũng đã rời dược phô từ lâu, dù sao hắn đã có tuổi, không thể chịu mệt nhọc quá độ được.
Rất nhiều người bệnh sẽ chuyển qua cho Lục Trường Sinh thăm khám.
Lục Trường Sinh cũng rất thỏa mãn.
Có nhiều người bệnh như vậy thì hắn cũng sẽ nhanh chóng tính lũy thêm nhiều kinh nghiệm hơn.
Có lẽ chỉ mấy tháng nữa là hắn đã có thể một mình tọa chẩn, trở thành lang trung đích thực.
Trương Hoàn vẫn như cũ, niềm nở rót cho Lục Trường Sinh một chén trà nóng.
Lục Trường Sinh cười nói: “Trương Hoàn, hôm nay ngươi vất vả rồi.”
“Ngài nói gì thế Lục đại phu? Ngài là đại phu, mà ta lại là học đồ, làm trợ thủ cho ngài là chuyện đương nhiên mà.”
Lục Trường Sinh rất hài lòng với thái độ của Trương Hoàn, vì thế hỏi ra nghi hoặc của bản thân: “Dạo này có phải dược liệu mới lên giá không? Ta xem qua thì thấy giá một số loại dược liệu bình thường có vẻ đều cao hơn một chút.”
Trương Hoàn gật đầu, đáp: “Lục đại phu, hai tháng vừa rồi ngài ra ngoài nên không biết chuyện.”
“Ngài chắc biết Cao Gia Bảo ngoài thành chứ? Hơn một tháng trước Bảo chủ Cao Gia Bảo đột nhiên tử vong không rõ nguyên do, sau đó Huyết Sát môn lại bất ngờ xuất hiện, không hiểu thế nào mà Huyết Sát môn đó chiếm cứ Cao Gia Bảo.”
“Giờ Cao Gia Bảo cũng đổi thành Huyết Sát môn rồi. Huyết Sát môn này hành xử bá đạo lắm, ỷ mình là thế lực lớn nên ép buộc thu phí của các thương nhân và thương đội xung quanh.”
“Có điều Huyết Sát môn thu phí cũng không quá cao, mấy thế lực trong thành có lẽ cũng không muốn xung đột trực tiếp với Huyết Sát môn nên đều chấp nhận cả.”
“Thương đội của Diệu Thủ Viên chúng ta cũng bị thu một khoản phí, thế nên giá dược liệu mới tăng một chút.”
Lục Trường Sinh nghe thế trong mắt hơi lóe sáng.
Huyết Sát môn đã chiếm cứ Cao Gia Bảo.
Hắn lập tức nghĩ tới năm võ giả thần bí bị mình giết chết lúc trước.
Có lẽ năm võ giả thần bí kia chính là người của Huyết Sát môn.
Có điều Lục Trường Sinh chỉ quan tâm liệu Huyết Sát môn có biết chính hắn là người lấy mất Hoán Huyết Châu và giết năm võ giả của chúng hay không thôi?
Lúc Lục Trường Sinh về tới phòng mình vẫn còn đang suy nghĩ chuyện về Huyết Sát môn.
“Không cần biết Huyết Sát môn có biết ta cầm Hoán Huyết Châu không thì trong khoảng thời gian này tốt nhất vẫn không nên rời khỏi Diệu Thủ Viên.”
Dù sao giờ Lục Trường Sinh có bạc, có vũ kỹ, có thể an tâm luyện võ ngay trong Diệu Thủ Viên.
Vì thế cuộc sống hàng ngày của Lục Trường Sinh lại đi vào quỹ đạo bình thường.
Mỗi ngày hắn tọa chẩn khám bệnh, tích lũy kinh nghiệm hành y, lúc rảnh rỗi sẽ luyện tập võ công.
Những ngày như vậy đơn giản mà phong phú.
Nháy mắt lại qua hơn một tháng.