Tuy rằng số chữ ít ỏi nhưng lại tối nghĩa khó hiểu, bởi vậy để nhớ được nó là một việc rất khó.
Chẳng qua với Lục Trường Sinh thì việc này không hề khó khăn gì.
Hắn đã có thể gặp qua là không quên được từ lâu, hơn nữa ngộ tính của hắn cũng đã hơn 500 điểm, với sự tối nghĩa và khó hiểu của bí pháp dịch tủy, hắn cũng chỉ cần nghe một lần là đã hiểu.
Sau đó đến lượt võ công của cảnh giới Thần Lực với tên gọi là Trùng Loan Điệt Chướng Thần Lực công.
Ý nghĩa của cái tên này nghĩa là võ công giống như một dãy núi trùng trùng điệp điệp, sức mạnh vô cùng.
Môn võ công của cảnh giới Thần Lực này được chia làm năm tầng, tốc độ nói của Lý Hồng Trang không nhanh lắm, thế nhưng nếu muốn nhớ được tất cả trong thời gian ngắn như vậy thì với độ dài khổng lồ như thế, người bình thường sẽ không thể nào làm nổi.
Sau khi nói xong, Lý Hồng Trang nhận thấy Lục Trường Sinh không hề có bất cứ động tĩnh gì nên nàng mới mở miệng hỏi: "Thập Tam huynh, có cần ta lặp lại một lần nữa không?"
Lục Trường Sinh ngẩng đầu lên, hắn nhìn Lý Hồng Trang rồi lắc đầu, đáp: "Không cần phải nhắc lại một lần nữa đâu, ta đã nhớ kỹ rồi."
"Tuy nhiên bí pháp dịch tủy và Trùng Loan Điệt Chướng Thần Lực công ngươi vẫn chưa nói hết phải không? Bất kể là bí pháp hay là võ công của cảnh giới Thần Lực đều không trọn vẹn."
Lời của Lục Trường Sinh khiến cho Lý Hồng Trang run rẩy. Trong mắt nàng cũng lập tức lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Nàng cứ tưởng rằng Lục Trường Sinh chỉ ra dáng như vậy thôi.
Thế mà nào ngờ hắn biết cả việc bí pháp và võ công đều không trọn vẹn.
Điều này chứng tỏ rằng Lục Trường Sinh chẳng những đã nhớ hết những gì nàng nói mà thậm chí hắn còn có lý giải nhất định với cả bí pháp và võ công trong một thời gian cực kỳ ngắn.
Đây là trí nhớ và sức lĩnh ngộ đáng sợ đến mức nào cơ chứ?
Lý Hồng Trang gật đầu rồi đáp: "Đúng vậy, bí pháp và võ công đều không trọn vẹn, nội dung phía sau ta vẫn chưa hề nói ra."
"Chỉ cần Thập Tam huynh có thể tới Thôi gia một chuyến, lấy được Dịch Tủy Đan xong thì tất nhiên ta sẽ báo hết phần nội dung bí pháp và võ công tiếp đó."
Lục Trường Sinh nheo mắt nhìn Lý Hồng Trang.
Lý Hồng Trang phải cõng huyết hải thâm cừu trên vai, lại một thân một mình xông pha chốn giang hồ, lưu lạc thiên nhai, tất nhiên nàng sẽ học được đủ thứ thủ đoạn dùng để tự vệ.
Sở dĩ Lý Hồng Trang có đề phòng với việc tiết lộ bí pháp và võ công cũng không chỉ vì có được Dịch Tủy Đan.
Chỉ cần Lục Trường Sinh một ngày chưa có được bí pháp dịch tủy và võ công của cảnh giới Thần Lực hoàn chỉnh thì hắn vẫn còn phải đảm bảo Lý Hồng Trang an toàn.
Nếu không, một khi Lý Hồng Trang chết, dù Lục Trường Sinh có Dịch Tủy Đan cũng chẳng để làm gì.
Nhưng Lục Trường Sinh cũng không tức giận.
Việc Lý Hồng Trang tự vệ cũng chỉ là nhân chi thường tình thôi.
Trong chốn giang hồ phải thật cẩn thận, không thể nhẹ dạ cả tin.
Hơn nữa, khi nãy Lục Trường Sinh cũng đã cẩn thận phỏng đoán về võ công và bí pháp một lượt và không pháp hiện ra vấn đề gì.
Điều này có nghĩa rằng đây thực sự là bí pháp dịch tủy và võ công của cảnh giới Thần Lực.
"Nếu như chỉ có một viên Dịch Tủy Đan thì sao?"
Lục Trường Sinh lại hỏi.
Dường như Lý Hồng Trang đang có ý định lảng tránh đề tài này, bởi vậy nàng không hề chủ động nhắc tới nó.
Nhưng Lục Trường Sinh sẽ không làm vậy.
Phải giao ước cẩn thận ngay từ ban đầu để tránh tới lúc đó lại trở mặt thành thù.
Lý Hồng Trang nghiến răng: "Nếu như chỉ lấy được một viên Dịch Tủy Đan thì ai lấy được, đan sẽ thuộc về người đó!"
Lục Trường Sinh gật đầu.
Thật ra xác suất cho việc chỉ có một viên Dịch Tủy Đan là rất nhỏ.
Dù sao một lò Dịch Tủy Đan cũng có mười ba viên, hơn nữa từ lúc luyện được đan tới nay cũng mới chỉ có một thời gian ngắn, cùng lắm thì Thôi gia cũng sử dụng được một, hai viên thôi.
Chắc chắn sẽ không có việc chỉ còn lại duy nhất một viên Dịch Tủy Đan xảy ra.
"Được, ta đồng ý việc này."
"Bao giờ thì xuất phát?"
Lục Trường Sinh hỏi.
Lý Hồng Trang vui vẻ một lát rồi lại trầm ngâm một phen. Nàng nói: "Vết thương của ta còn chưa lành, chờ khi nào chữa khỏi rồi ta sẽ thông báo với Thập Tam huynh."
"Hơn nữa, lần trước ta đã rút dây động rừng, chắc chắn Thôi gia sẽ phòng bị nghiêm ngặt hơn nữa, ta còn phải theo dõi Thôi gia để đảm bảo sẽ không có sơ hở nào."
"Thập Tam huynh cứ kiên nhẫn chờ đợi. Một tháng sau, Thập Tam huynh có thể tới viện tử này, đến lúc đó sẽ quyết định có tới Thôi gia hay không."
Lục Trường Sinh gật đầu: "Vậy một tháng sau, ta sẽ lại tới."
Nói xong, Lục Trường Sinh lập tức rời đi, không hề do dự rồi biến mất trong bóng đêm.
Lục Trường Sinh cũng không nghe câu chuyện từ một phía của Lý Hồng Trang.
Hắn bắt đầu hỏi thăm Thôi gia của thành Cự Bia và chuyện về Huyền Kiếm Sơn Trang.
Thành Cự Bia cách thành Nam Dương không xa, các thương khách vãng lai cũng sẽ biết một ít thông tin.
Huyền Kiếm Sơn Trang lại càng nhiều người biết, đây là một thế lực khổng lồ lại có cả võ giả cảnh giới Thần Lực tọa trấn như vậy, chỉ cần tùy tiện nghe ngóng trong giang hồ thôi là đã có thể hỏi thăm được rất nhiều tin tức liên quan rồi.
Chẳng qua đó chỉ là một ít tin tức mặt ngoài mà thôi.
Như tin Thôi gia luyện chế được một lò Dịch Tủy Đan chẳng hạn, nó thuộc về tin tức bí ẩn, trong giang hồ sẽ không thể nghe ngóng được thứ gì liên quan.
Sau đó, Lục Trường Sinh lại nghe ngóng thêm về Lý gia của thành Cự Bia.
Đúng là hỏi thăm được thật.
Mười năm trước, Lý gia bị diệt sạch chỉ trong một đêm. Đây chính là đại sự của cả thành Cự Bia.
Dù sao ở trong thành Cự Bia này, Lý gia không hề yếu.
Những tin tức mà Lục Trường Sinh hỏi thăm được cũng gần như ăn khớp hết với điều mà Lý Hồng Trang nói.