Một tiếng động nhỏ vang lên.
Kiếm của Lục Trường Sinh đã thật sự đâm vào họng của lão giả Thôi gia.
Sau đó, máu văng tung tóe.
Đường đường là một trong Thôi gia Tam lão, là võ giả Luyện Tạng đỉnh phong, vậy mà giờ đây, hắn chỉ có thể trợn tròn mắt, nhìn chòng chọc vào Lục Trường Sinh.
Dường như hắn vẫn không thể tin được chuyện Lục Trường Sinh thật sự muốn lấy mạng đổi mạng.
"Lấy mạng đổi mạng, chúng ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
"Chết đi!"
Trong điện quang hỏa thạch, hai lão giả còn lại của Thôi gia phẫn nộ vô cùng, sát ý sôi trào khắp toàn thân.
Thôi gia Tam lão đã canh gác ở đây tới vài chục năm.
Bởi vậy, giao tình của bọn họ cũng rất sâu sắc.
Nhưng ai mà ngờ được rằng chỉ một lần triển khai Tam Tài Trận thôi, vậy mà thật sự có kẻ ngu ngốc tới dùng mạng đổi mạng?
Bây giờ, kiếm của hai lão giả đang đâm về chỗ yếu hại của Lục Trường Sinh từ những hướng khác nhau.
Dù cho với tốc độ của Lục Trường Sinh đi nữa thì cũng không thể tránh được.
"Lấy mạng đổi mạng à?"
"Các ngươi đề cao chính mình quá rồi!"
Ánh mắt Lục Trường Sinh lạnh băng.
Hắn không hề nghĩ tới việc lấy mạng đổi mạng với Thôi gia Tam lão.
Đừng nói là Thôi gia Tam lão, dù cho toàn bộ Thôi gia có muốn lấy mạng đổi mạng thì Lục Trường Sinh cũng không đồng ý.
"Chỉ là Tam Tài Trận mà cũng dám nói xằng là vô địch à?"
Khí huyết trong cơ thể Lục Trường Sinh bắt đầu vận chuyển.
Ầm!
Ngay lập tức, trên đỉnh đầu hắn nổi lên một thanh khí huyết.
Khí huyết giống như trở thành thực chất, tạo thành huyết vân.
"Tàm Ti Kiếm!"
Lục Trường Sinh suy nghĩ một lát.
Đám mây khí huyết lập tức phân hóa.
"Xẹt xẹt xẹt."
Những sợi Tàm Ti Kiếm chi chít, dường như có tới hàng trăm hàng nghìn sợi, đây mới vẻn vẹn có một phần khí huyết mà Lục Trường Sinh bùng nổ ra mà thôi.
Hơn một nghìn sợi Tàm Ti Kiếm lập tức lao về phía hai lão giả Luyện Tạng đỉnh phong của Thôi gia.
Một sợi Tàm Ti Kiếm thì có thể không để vào mắt, thế nhưng hàng trăm, hàng nghìn sợi Tàm Ti Kiếm tập hợp lại thì sức mạnh lại đáng sợ cực kỳ.
"Cái gì thế?"
Sắc mặt của hai lão giả đột ngột thay đổi.
Tốc độ của Tàm Ti Kiếm quá nhanh.
Hơn nữa còn gần trong gang tấc.
Chẳng những vậy, bọn họ hiểu rõ với thứ uy thế đáng sợ thế kia, nếu bọn họ thật sự tiếp tục đâm về phía Lục Trường Sinh thì kiếm còn chưa chạm tới hắn, bọn họ đã chết chắc rồi.
Ngay sau đó, kiếm trong tay hai lão giả đột ngột quét ngang, chém về phía đám Tàm Ti Kiếm chằng chịt kia.
"Xẹt xẹt."
Đa phần Tàm Ti Kiếm đã bị chém lìa
Dù sao cũng là thứ được biến hóa từ khí huyết nên không thể sánh được với trường kiếm cứng rắn.
Nhưng Lục Trường Sinh đã theo sát phía sau rồi.
Khi một trong Thôi gia Tam lão chém Tàm Ti Kiếm và còn chưa kịp thở dốc, một luồng ánh kiếm đã hiện lên trước mắt hắn trong chớp nhoáng.
Tóc gáy hắn dựng đứng lên, hồn phi phách tán, thậm chí hắn chỉ kịp gắng gượng giơ thanh kiếm trong tay lên.
"Xì xì."
Một tiếng vang nhỏ nữa.
Lục Trường Sinh rút kiếm lại.
Thế nhưng trên yết hầu của lão giả đã xuất hiện vết máu rồi.
"Kiếm nhanh quá..."
Lão giả của Thôi gia ôm cổ ngã xuống đất, trong ánh mắt hắn vẫn còn tràn đầy vẻ khiếp sợ và bàng hoàng.
Chỉ trong thời gian một hơi thở, Thôi gia Tam lão đã chết mất hai người.
"Không..."
Lão giả duy nhất còn sống sót cũng đã hồn phi phách tán.
Hắn như nghĩ tới gì đó nên đột ngột lùi về sau. Ngay sau đó, hắn đã lùi về phòng luyện đan và lập tức đóng cửa phòng lại.
Lục Trường Sinh dừng lại.
Hắn cầm kiếm đứng đó, từng giọt máu tươi đang nhỏ xuống từ thanh đoản kiếm.
Còn trên mặt đất đã có thêm hai xác chết.
"Thôi gia Tam lão cũng chỉ thế này thôi hả?"
Lục Trường Sinh lắc đầu.
Yếu quá.
Hắn cảm thấy nếu tách lẻ từng người ra thì không một ai trong Thôi gia Tam lão có thể so sánh được với Triệu Kỳ Lôi.
Ít nhất thì "khoái đao" của Triệu Kỳ Lôi còn có thể làm cho Lục Trường Sinh nhìn với con mắt khác.
Còn nói về Tam Tài Trận của Thôi gia Tam lão, với Lục Trường Sinh là vô dụng.
Hắn tiện tay cũng phá được.
Lý Hồng Trang đã thấy cảnh tượng này.
Ánh mắt này nhìn Lục Trường Sinh đầy nghi ngờ.
Thôi gia Tam lão kém cỏi à?
Cũng không chắc đâu.
Xét về cả công và thủ trong Tam Tài Trận của Thôi gia Tam lão, nếu dùng để đối phó với những người khác thì có thể nói là dưới cảnh giới Thần Lực khó tìm thấy kẻ địch lại được.
Nhưng Tàm Ti Kiếm của Lục Trường Sinh quá mạnh mẽ, lại phối hợp với Thuấn Sát Thuật nữa, vậy nên cái gọi là Tam Tài Trận mới trở thành trò cười.
"Có thể không phải do Thôi gia Tam lão quá yếu, mà là Thập Tam huynh quá mạnh."
Nhìn xác chết của Thôi gia Nhị lão trên mặt đất, Lý Hồng Trang bỗng dưng thấy kinh hỉ.
Thập Tam có thể giết chết hai người trong chớp mắt, với thực lực mạnh mẽ như vậy, người của Thôi gia sao có thể địch lại được đây?
"Uỳnh."
Lục Trường Sinh dùng một chân đạp tung cửa chính của phòng luyện đan.
"Lý cô nương, vào đi."
Lục Trường Sinh quay lại nói với Lý Hồng Trang.
Sau đó, Lý Hồng Trang nhanh nhẹn đi theo sau Lục Trường Sinh, bước vào phòng luyện đan.
"Đúng là chỗ này đây."
"Lần trước ta tìm kiếm rất lâu ở phòng luyện đan nhưng cũng không thể tìm được nơi cất giấu Dịch Tủy Đan."
Lý Hồng Trang quét mắt nhìn khắp nơi, cuối cùng dừng ánh nhìn ở lão giả duy nhất còn sống trong Thôi gia Tam lão.
"Nói đi, Dịch Tủy Đan được giấu ở nơi nào?"
Lý Hồng Trang hỏi.
Lão giả của Thôi gia nở một nụ cười sầu thảm, hắn nhìn hai thi thể đang nằm ngoài cửa, ánh mắt lạnh căm căm: "Muốn Dịch Tủy Đan à? Ha ha ha, không đời nào!"
"Thôi gia chúng ta tiêu tốn suốt mười năm đằng đẵng khổ nhọc, tiêu hao bao nhiêu nhân lực vật lực, đến bây giờ mới góp đủ vật liệu cần thiết để luyện ra một lò Dịch Tủy Đan, nhờ đó luyện chế được mẻ Dịch Tủy Đan này."
"Vậy mà bây giờ các ngươi không trồng cây lại muốn hái quả, muốn cướp Dịch Tủy Đan sao? Nói chuyện viển vông!"