"Thôi gia Tam lão sao lại chết được?"
Gia chủ Thôi gia chấn động, Thôi gia Tam lão đều đã chết rồi!
Định Hải Thần Châm của Thôi gia cũng không còn nữa.
Nếu không có Thôi gia Tam lão trấn áp, e là những thế lực khác trong thành Cự Bia này sẽ bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Thậm chí ngay cả mấy võ giả Luyện Tạng đỉnh phong do Lôi gia cung phụng cũng có khả năng lớn sẽ sinh ra dị tâm.
Với Thôi gia, cái chết của Thôi gia Tam lão quả thực chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.
"Không, vẫn còn có cơ hội."
"Chỉ cần Dịch Tủy Đan vẫn còn, Thôi gia chúng ta sẽ vẫn có khả năng sinh ra võ giả cảnh giới Thần Lực."
"Dù cho không thể sinh ra võ giả cảnh giới Thần Lực nhưng chỉ cần có người dịch tủy thành công, vậy thì đã mạnh hơn tất cả võ giả Luyện Tạng đỉnh phong."
"Dịch Tủy Đan không thể có bất cứ nguy hiểm nào!"
Gia chủ Thôi gia kiên quyết.
Sau đó, ánh mắt của hắn lập tức chuyển hướng về phòng luyện đan.
Thế nhưng thứ mà hắn thấy được ở bên ngoài phòng luyện đan chính là chỉ có duy nhất một võ giả đang đứng đó.
Một người một kiếm, đứng bên ngoài phòng luyện đan.
"Một người một kiếm mà giết chết Tam lão?"
Gia chủ Thôi gia rùng mình, hiển nhiên là kiếm khách này không hề đơn giản.
Một khi Thôi gia Tam lão liên thủ triển khai Tam Tài Trận, thực lực của họ sẽ vô cùng đáng sợ.
Muốn dựa vào một người mà đánh tan được Thôi gia Tam lão là chuyện bất khả thi.
Trừ phi đối phương là võ giả cảnh giới Thần Lực!
Nhưng kẻ này lại không thể nào là võ giả cảnh giới Thần Lực được.
Nếu như hắn thật sự là võ giả cảnh giới Thần Lực, Thôi gia Tam lão sẽ không phản kháng.
Đối phương muốn cái gì, Thôi gia cũng sẽ mặc cho hắn lấy, làm sao còn có thể để cho đối phương đại khai sát giới được.
Nếu không phải võ giả cảnh giới Thần Lực, vậy cũng chỉ có thể là võ giả Luyện Tạng.
"Võ giả Luyện Tạng, chỉ với một người một kiếm mà lại muốn ngăn trở hộ vệ của Thôi gia chúng ta ư?”
"Mấy trăm người cùng nhau xông lên thì làm gì có võ giả Luyện Tạng nào ngăn cản được?"
Gia chủ Thôi gia thầm cười gằn.
Đối phương giết Tam lão nhưng lại không đào tẩu, điều này chứng tỏ hắn còn đang tìm kiếm Dịch Tủy Đan.
Nếu Dịch Tủy Đan còn chưa bị tìm ra, vậy gia chủ Thôi gia có thể yên tâm.
Chỉ cần giết đạo tặc, bảo vệ được Dịch Tủy Đan, Thôi gia vẫn sẽ là bá chủ cao cao tại thượng của thành Cự Bia này!
"Giết đạo tặc đi
Gia chủ Thôi gia ra lệnh.
Ngay lập tức, tất cả cung nỏ của các hộ vệ và võ giả đều ngắm vào Lục Trường Sinh. Bọn họ cũng đang chậm rãi áp sát.
Bây giờ, Lục Trường Sinh đang đứng bên ngoài phòng luyện đan, nhìn chằm chằm vào đám hộ vệ của Thôi gia.
Thậm chí, hắn có thể nghe được tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng, điều này cho thấy khắp xung quanh đây toàn là người của Thôi gia đang tiếp cận.
Cự ly chậm rãi được thu hẹp lại.
Hai mươi trượng, mười lăm trượng, mười trượng.
Nhìn thấy người của Thôi gia đã bước vào phạm vi mười trượng, ánh mắt Lục Trường Sinh sáng lên.
Một khi vượt qua phạm vi ba trượng, Tàm Ti Kiếm của hắn không hề phải lo đến chuyện tiêu hao.
Chỉ cần lượng khí huyết của hắn đủ sung túc thì trong vòng mười trượng, Tàm Ti Kiếm sẽ có lực sát thương rất lớn.
Nếu trong vòng ba trượng, ngay cả cấp độ Luyện Tạng cũng khó lòng chống đỡ nổi.
Hơn nữa, khắp Thôi gia này còn sót lại được bao nhiêu võ giả Luyện Tạng đây?
Vì thế, sau khi hộ vệ của Thôi gia bước vào trong phạm vi mười trượng, trong cơ thể Lục Trường Sinh bắt đầu nổ ran lên.
"Vèo."
Khí huyết trong người hắn lập tức xông khỏi cơ thể, trên đỉnh đầu cũng dần dần xuất hiện một đám huyết vân rất lớn, nhìn y như thật.
Khí huyết khổng lồ khiến cho nhiệt độ bên ngoài phòng luyện đan dường như cũng tăng lên ngay lập tức.
Thế nhưng, mặc dù khí huyết đã như mây mà Lục Trường Sinh vẫn chưa dừng lại, khí huyết của hắn vẫn không ngừng chồng chất lên nhau.
"Khí huyết như vân! Võ giả dưới cảnh giới Thần Lực làm sao có thể nắm giữ được lượng khí huyết kinh khủng như vậy được?"
"Dù có là võ giả cảnh giới Thần Lực thì khí huyết cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Rất nhiều người của Thôi gia đều cảm thấy chấn động.
Ngay sau đó, Lục Trường Sinh mở bừng mắt.
"Khí huyết hóa tơ!"
Lục Trường Sinh gầm khẽ.
Cũng vào lúc đó, huyết vân trên đầu hắn đã cấp tốc phân hóa.
Một phân thành mười, mười phân thành trăm, trăm phân thành nghìn, nghìn phân thành vạn...
Chỉ trong giây lát thôi, đám mây khí huyết kia đã phân hóa thành vô số sợi tơ.
Cũng vào lúc ấy, mỗi một sợi tơ dường như cũng mang theo mũi kiếm.
"Tàm Ti Kiếm, giết!"
Lục Trường Sinh vung tay lên.
Cả nghìn vạn sợi Tàm Ti Kiếm giống như những hạt mưa bình thường, lập tức lao về phía các hộ vệ ở bốn phương tám hướng.
Nhìn thấy Tàm Ti Kiếm bao phủ tràn đầy trời đất đang lao tới, đám người Thôi gia đều trở nên bối rối.
Nhất là các võ giả có một chút kiến thức.
Bọn họ biết về việc phóng khí huyết ra bên ngoài, thậm chí chính bọn họ cũng có thể làm như vậy được.
Thế nhưng khi ra tới phạm vi ba trượng, khí huyết của bọn họ gần như không còn bất cứ sức mạnh nào, thậm chí sẽ tiêu tan ngay.
Bây giờ thì sao?
Đây chính là khoảng cách gần mười trượng!
Khí huyết của ai có thể chịu được khoảng cách mười trượng mà không hề suy giảm chứ?
"Xèo xèo xèo phù phù phù."
Khí huyết trên đỉnh đầu Lục Trường Sinh đã biến thành từng sợi Tàm Ti Kiếm trong nháy mắt, chúng chi chít như những hạt mưa, lao về phía các hộ vệ của Thôi gia rồi rơi xuống.
"Đừng hoảng hốt, khí huyết phóng ra ngoài ở cự ly mười trượng sẽ không còn bất kỳ uy lực nào nữa đâu."
"Chỉ cần bảo vệ những chỗ yếu hại là được rồi."
"Khí huyết phóng ra bên ngoài tới mười trượng là không hề có lực sát thương, chỉ tổ hao tổn khí huyết một cách vô ích mà thôi."
Một số võ giả của Thôi gia la to, đám hộ vệ cũng cảm thấy thoáng yên tâm.