Chương 104: [Dịch] Đồ nhi chớ hoảng, đã có vi sư!

Bản tôn không tin

Phiên bản dịch 7332 chữ

"Mà thôi, ngươi có duyên với bản tôn, dù sao tàn hồn tàn phế này cũng sắp tán đi, liền cứu ngươi một mạng, truyền thừa kết thiện duyên cho ngươi, cũng tránh cho bản tôn cả đời không có người kế thừa."

Nam tử áo vàng thở dài chậm rãi, sau đó vung tay áo.

Một vệt kim quang chui vào sau lưng Mộ Dung Thiên.

Chỉ một thoáng, thương thế sau lưng hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục.

Xương cốt bị nghiền nát cũng một lần nữa khép lại, thậm chí tu vi còn mơ hồ tăng lên.

"Khụ..."

Một lát sau, Mộ Dung Thiên tỉnh lại.

Khi phát hiện bản thân đang ở trong một huyệt động u ám, hắn liền cảnh giác đứng dậy.

Nam tử áo bào vàng búng tay một cái.

Phù...

Mấy đoàn ánh lửa vàng óng ánh dâng lên, chiếu rọi nơi này sáng như ban ngày.

"Ngươi là ai!"

Mộ Dung Thiên nhìn thấy hắn, lập tức giật nảy mình, cảnh giác mở miệng.

"Bản tôn?"

"Bản tôn chính là người ngươi cõng từ trong nghĩa địa ra.”

Nam tử áo bào màu vàng mở miệng nhàn nhạt, hai tay chắp sau lưng, bộ dáng cao thâm mạt trắc.

"Nghĩa địa?"

Mộ Dung Thiên sững sờ, sau đó nhìn thấy mộc bài vỡ vụn trên mặt đất, hai mắt lập tức sáng ngời.

Sư phụ nói quả nhiên là thật, không sai chút nào!

Cơ duyên thường thường được giấu ở trong những thứ nhìn qua bình thường không bắt mắt nhất này!

"Ngươi chính là tiền bối Nhân Yêu!?"

Nam tử cảm xúc hờ hững áo vàng lập tức tan vỡ, cả người đều mộng bức.

Nhân... Yêu!?

Phốc...

Hắn cảm thấy trong lòng mình bị một vạn điểm bạo kích.

"Bản tôn tên là Bách Lý Nhất Kiếm, người trong thiên hạ kính bản tôn làm Kiếm Yêu tôn, Nhân Yêu tiền bối gì chứ?"

Khóe miệng nam tử áo vàng giật giật, mở miệng giải thích.

"A... Thì ra đó là chữ kiếm (劍)..."

Mộ Dung Thiên bừng tỉnh đại ngộ, hắn ta đã nói mà, tại sao chữ "người (人)" kia lại nhỏ như vậy.

Thấy hắn sau khi nghe được tục danh của mình không có chút nào khiếp sợ, Bách Lý Nhất Kiếm có chút lúng túng.

"Khụ khụ..."

Hắn điều chỉnh tâm tình, ánh mắt như đuốc nhìn thiếu niên trước mắt.

"Tiểu hữu, ngươi muốn nắm giữ sức mạnh sao, muốn trở thành cường giả mạnh mẽ như bản tôn, ngang dọc bốn vực một châu sao?"

Âm thanh thuần hậu phảng phất mang theo một loại lực lượng đặc thù nào đó, khiến cho tâm thần người nghe cảm thấy dâng trào, không tự giác được mà sinh lòng hướng về.

"Tiền bối đợi chút, để ta nghĩ xem sư phụ đã nói thế nào..."

Mộ Dung Thiên ngắt lời hắn, nhíu mày suy tư một lúc rồi hai mắt sáng ngời.

Rốt cuộc nhớ ra lời Thẩm An Tại nói với hắn, nếu như đối mặt với người tự xưng là cường giả bí mật muốn chủ động truyền thừa cho hắn, tuyệt đối không nên dễ dàng tin tưởng.

Phải coi chừng đối phương là kẻ có dụng tâm khác.

"Đúng rồi, tiền bối, vãn bối thiên phú cực kém, kinh mạch hẹp không thông, còn có cấm chế gia sư lưu lại trong thức hải, một khi có dị động, gia sư sẽ lập tức phát hiện sau đó nổ thân thể vãn bối, cho nên tiền bối nếu muốn truyền công, tốt nhất nên để cho vãn bối thoải mái thần trí, nghênh đón người nhập thức hải."

"..."

Nhìn thiếu niên kia đôi mắt trong suốt, Bách Lý Nhất Kiếm trầm mặc, có chút im lặng.

Ngươi đến kiếm chuyện với ta đúng không?

Chẳng lẽ cảm thấy hắn đường đường Kiếm Yêu tôn là loại người gian nịnh, yêu ngôn mê hoặc người khác sau đó nhân cơ hội chiếm cứ thức hải đoạt xá trùng sinh sao?

Đây là sự sỉ nhục đối với hắn!!

Kiếm Yêu tôn cả đời quang minh lỗi lạc, làm việc lương thiện phân lý, ở Trung châu cũng là hạng người đức cao vọng trọng hạng nhất hạng nhì.

Hiện tại lại bị một tên tiểu bối hoài nghi hắn muốn đoạt xá?!

"Những lời này, đều là sư phụ ngươi dạy ngươi nói?"

Sắc mặt Bách Lý Nhất Kiếm trở nên cổ quái.

"Vâng."

Mộ Dung Thiên rất thành thật gật đầu, vô thức sờ soạng bảo giáp mà trước khi đi sư phụ đã tự mặc cho mình, trong lòng cảm động.

Nếu không có bộ giáp này hộ thân, chỉ sợ gã đã bị chấn nát tâm mạch dưới một chưởng của Thượng Quan trưởng lão rồi.

"Xem ra ngươi rất nghe lời sư phụ ngươi nói?"

"Gia sư có ơn tái tạo đối với vãn bối, lời nói của lão nhân gia, vãn bối tuyệt không dám không nghe."

"Cho dù hắn kêu ngươi đi chết ngươi cũng sẽ không do dự?"

Bách Lý Nhất Kiếm híp mắt nhìn hắn.

"Nếu sư phụ muốn mạng của ta, chắc chắn là do vãn bối phạm vào tội lớn, khiến sư phụ tức giận, vãn bối muôn lần chết cũng không chối từ."

Mộ Dung Thiên không chút do dự, từng chữ vang lên.

Hai mắt hắn kiên định dị thường, không có nửa điểm dao động.

Bách Lý Nhất Kiếm không nhìn ra hắn nói dối, trong lòng thoáng hài lòng.

Xem ra phẩm tính của tiểu tử này còn tạm được, tôn sư trọng đạo.

Như thế, nếu kế thừa y bát của mình, cũng không tính là bôi nhọ danh tiếng Kiếm Yêu tôn của mình.

"Bản tôn nhìn ra là ngươi đã lĩnh ngộ kiếm ý, mà lại sở tu công pháp cực kỳ bất phàm, nghĩ đến sư phụ ngươi cũng là hạng người thanh danh hiển hách, hắn là người phương nào, nói không chừng bản tôn còn có giao tình với hắn đây."

Bách Lý Nhất Kiếm thong thả mở miệng.

"Bẩm tiền bối, gia sư chính là phong chủ Thanh Vân phong của Linh Phù sơn, Thẩm An Tại."

"Thanh Vân phong Linh Phù sơn? Thẩm An Tại?"

Hắn sửng sốt một chút, cẩn thận tìm tòi trong đầu, nhưng không tìm được nửa điểm trí nhớ liên quan tới phương diện này.

Lẽ nào là cao nhân lánh đời?

"Sư phụ ngươi có cảnh giới gì?"

"Đoán Thể hậu kỳ." Mộ Dung Thiên mở miệng.

"A?"

Bách Lý Nhất Kiếm trợn tròn hai mắt, vểnh tai lên nói: "Vừa rồi ngươi nói sư phụ ngươi cảnh giới gì?"

"Đoán Thể hậu kỳ."

Ánh mắt thiếu niên rất là chân thành, không có bất kỳ ý tứ nói dối nào.

Bách Lý Nhất Kiếm nhíu mày, trong mắt hiện lên kim quang, tra xét rõ ràng tình huống của thiếu niên áo đen một phen.

Linh nguyên như kiếm, ý như mũi nhọn...

Công pháp thể nội tự động tản mát ra khí tức vượt xa những công pháp mà hắn biết.

Càng quan trọng hơn!

Kinh mạch của Mộ Dung Thiên đúng như lời hắn ta vừa nói, nhỏ hẹp không chịu nổi, trước đó dường như còn bị ứ nghẹn, nhưng đã từng được đả thông.

Có thể nói là thiên phú kém đến cực điểm!

Mà võ giả thiên phú loại này có thể tu luyện ở tuổi này đến Quy Nguyên cảnh, còn để cho hắn lĩnh ngộ kiếm ý, tu luyện công pháp cao thâm như thế...

Sao sư phụ lại chỉ là một Đoán Thể cảnh!

Lừa quỷ hả!

"Bản tôn không tin."

Bách Lý Nhất Kiếm lắc đầu.

Ánh mắt hắn như đuốc, "Ta nghĩ đây cũng là sư phụ ngươi nói cho ngươi nghe, cũng là không hy vọng để người khác biết mà thôi."

Mộ Dung Thiên sững sờ, lập tức nôn nóng: "Vãn bối không dám lừa gạt tiền bối, gia sư nói mình chỉ là Đoán Thể..."

"Được rồi, bản tôn không phải là loại người truy hỏi đến tận cùng."

Bách Lý Nhất Kiếm xua tay, ý bảo đối phương không cần nhiều lời, cũng không có bao nhiêu thời gian để nghe thêm.

Bởi vì thân thể của hắn đã dần dần suy yếu, bắt đầu trở nên hư ảo.

Không bao lâu sau đạo tàn thức này sẽ tiêu tán, không cách nào tồn tại lâu.

"Công pháp của ngươi đã đạt tới đỉnh thiên hạ nên bản tôn cũng không thể giúp ngươi được gì nữa, thứ bản tôn có thể giúp ngươi..."

Bách Lý Nhất kiếm sờ cằm suy tư, sau đó hai mắt sáng ngời.

"Vậy ta sẽ truyền cho ngươi cảm ngộ sở tu của bản tôn trên Kiếm đạo, giúp ngươi tăng thêm một chút tu vi, mặt khác..."

"Bản tôn sẽ truyền Xích Vũ ấn cho ngươi, mang ấn này tới Linh cảnh Trung châu, bên trong có Thăng Long trì, có thể giúp ngươi thoát thai hoán cốt, cải thiện tư chất một cách triệt để."

Một lời nói ra, ánh mắt Bách Lý Nhất Kiếm sáng ngời, trực tiếp tiến lên điểm vào mi tâm Mộ Dung Thiên.

Chỉ một thoáng, kiếm quang tứ tán, một cỗ khí tức kinh khủng tản ra.

Bạn đang đọc [Dịch] Đồ nhi chớ hoảng, đã có vi sư!

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    60

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!