Thẩm An Tại đang nhìn vẻ mặt đầy nhiệt huyết của Mộ Dung Thiên, mỉm cười.
"Ngươi đã luyện kiếm xong chưa? Nếu không có chuyện gì làm, sau núi còn đất, ngươi đi cày thêm vài mẫu đi."
Thiếu niên sửng sốt, ngượng ngùng cười cười, chắp kiếm trên lưng ngoan ngoãn rời đi.
Nhìn hắn rời đi, Thẩm An Tại mới quay đầu nhìn về phía Liễu Vân Thấm đang ngồi bên cạnh.
"Nếu như ta nói hết thảy đều chỉ là trùng hợp, hơn nữa đi những nơi đó không nhất định là để làm chuyện đó, cũng có người đi chỉ là đơn thuần đến nghe hát uống trà, ngươi tin hay không?"
"Không tin."
"..."
Liễu Vân Thấm phất tay áo đứng dậy, cất bước đi xa, lưu lại một câu nhàn nhạt.
"Ngày mốt chuẩn bị khởi hành đi tới Thuần Nguyên sơn, bảo Mộ Dung Thiên điều chỉnh trạng thái cho tốt, đến lúc đó ta sẽ bảo Phi Sương tới thông báo cho các ngươi."
Nhìn Liễu Vân Thấm cũng rời đi, Thẩm An Tại bất đắc dĩ cười khổ.
Quan hệ hai người rất vất vả mới hơi thân cận một chút, bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp bắt đầu từ số 0.
Trong lòng hắn hối hận vô cùng, hận không thể tát hai người này một trận.
Những dong chi tục phấn kia có thể so sánh được với tuyệt thế khuynh thành, còn có thực lực cường đại địa vị tôn quý như Liễu Vân Thấm?
Quan trọng nhất là, hắn thật sự chưa hề làm gì!
Thật sự là như người câm ngậm thuốc đắng, có nỗi khổ không thể nói rõ...
Hai người rời đi, nơi này chỉ còn lại Tiêu Cảnh Tuyết và Thẩm An Tại.
Tiêu Cảnh Tuyết đang dùng cặp mắt dịu dàng như nước mùa thu kia sững sờ nhìn hắn, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm An Tại cũng bày ra vẻ mặt nghiêm túc:
"Cảnh Tuyết, ngươi cảm thấy ta giống như đồ vô sỉ vậy sao?"
Tiêu Cảnh Tuyết vội vàng dời ánh mắt đi, đứng dậy hành lễ: "Phong chủ, trời sắp mưa rồi, Cảnh Tuyết đi về thu quần áo vào đây."
Thẩm An Tại nhìn trời quang mây tạnh vạn dặm không mây, vẻ mặt buồn bực nằm trở lại trên ghế.
Tiêu Cảnh Tuyết đâu phải nha hoàn, sao lại muốn đi thu dọn quần áo?
Sự tín nhiệm giữa người và người vốn có kia đâu rồi?
Cho dù thật sự là ta đi Phù Dung hiên, chẳng lẽ không thể lựa chọn tin tưởng ta sao?
Lòng phiền muộn, Thẩm An Tại tự hỏi thầm.
"Hệ thống, độ sùng bái của Mộ Dung Thiên còn thiếu bao nhiêu để đột phá cấp tám?"
[Còn thiếu một chút]
"Thiếu một chút là bao nhiêu?"
[Là bảy mươi phần trăm]
"..."
Thẩm An Tại cảm thấy bản thân quá mệt mỏi, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Chuyện hôm đó ở Mộ Dung gia chỉ giúp hắn tăng thêm hai mươi điểm.
Hiện tại chỉ dựa vào lừa gạt đã rất khó khiến Mộ Dung Thiên nảy sinh độ sùng bái, thậm chí buổi tối kéo hắn vào trong phòng nói chuyện thâu đêm, cả đêm mới kéo được một vài điểm.
Nghĩ tới thời điểm độ sùng bái của hắn đột phá đến cấp mười, ôi hãy còn xa xôi.
Thẩm An Tại nhìn về hướng Tiêu Cảnh Tuyết rời đi, sờ cằm suy tư.
Khi độ sùng bái của đại đồ đệ chưa tới cấp mười, thì không thể nhận Tiêu Cảnh Tuyết làm đồ đệ.
Thời gian qua hắn đã suy nghĩ rất lâu, phát hiện thật ra thu Tiêu Cảnh Tuyết làm đồ đệ là một lựa chọn không tệ.
Thứ nhất, nàng là con gái của Trấn Nam vương, đường đường là Quận chúa triều Đại An, dựa lưng vào toàn bộ hoàng thất.
Thứ hai, bản thân nàng có thiên phú rất tốt, thậm chí có thể nói không yếu hơn Tần Thiển Nguyệt, chỉ là một mực chịu đựng Thực Cốt chi độc tra tấn, không cách nào ngưng khí thành nguyên, thậm chí đôi khi tu vi còn rút lui.
"Hệ thống, thứ Thực Cốt độc kia, rốt cuộc cần có kinh nghiệm luyện dược sư mấy phẩm mới có thể giải trừ hoàn toàn?"
[Thất phẩm]
"Vậy ngươi có thể châm chước một chút, để lần sau ta rút thưởng rút trúng kinh nghiệm dược đạo để đột phá thất phẩm luyện dược sư không?"
[Có thể, mười lăm năm thọ mệnh đổi một phẩm]
"Có thể để người khác trả thay không? Hoặc là chia ra trả, tỷ như mỗi năm trả một giây… hoặc một phần trăm giây?"
Trong diễn võ trường, Mộ Dung Thiên đang ra sức luyện kiếm đột nhiên hắt hơi một cái, nghiêng đầu nhìn xung quanh.
[Ký chủ có thể đừng tra tấn bản hệ thống không?]
Khóe miệng của Thẩm An Tại hơi co lại, ai bảo ngay cả sách hướng dẫn ngươi cũng không có chứ, tất cả mọi thứ đều phải tự tìm tòi học hỏi?
Có lẽ là bị hắn giày vò đến cạn lời, hệ thống lại nói.
[Ký chủ có thể lựa chọn tiêu hao thẻ kỹ năng để tăng xác suất rút thưởng]
"Lần trước khi ta hỏi ngươi, chẳng phải ngươi nói thẻ kỹ năng của ta không đủ xác suất để ta lấy được luyện dược sư thất phẩm sao?"
Thẩm An Tại nhíu mày, chuyện này hắn đã sớm lén hỏi qua.
[Ký chủ thật đáng yêu, ai nói muốn rút kinh nghiệm của luyện dược sư thất phẩm?]
[Có rất nhiều cách giải độc, công pháp thích hợp cũng là một trong số đó, nhưng không thể lập tức có hiệu quả]
Thẩm An Tại vui mừng: "Vậy giải trừ Thực Cốt độc cần loại công pháp cấp bậc gì?"
[Công pháp màu tím]
Trong bàn quay rút thưởng, phần thưởng tổng cộng có năm màu sắc.
Vàng, tím, lam, lục, trắng.
Màu vàng là cực phẩm, cũng chính là Vô Song Ngự Kiếm quyết mà hắn đã rút được cho Mộ Dung Thiên trước đó.
Mà màu tím là quý hiếm, trước mắt còn chưa từng rút được.
Màu lam là đạt chuẩn, cây gậy mèo trước đó Thẩm An Tại lấy được kia chính là phẩm giai này, chẳng qua trước mắt hắn còn chưa khai quật được có tác dụng gì.
Hỏi hệ thống, hệ thống cũng không nói rõ cái gì, chỉ nói có thể dùng để chọc mèo.
Về sau, Thẩm An Tại dứt khoát dùng để làm roi quất Mộ Dung Thiên, dù sao thứ này cũng rất bền, không giống cành liễu bình thường, quất vào người Mộ Dung Thiên có thể còn bị gãy.
Về phần màu lục và màu trắng, một cái là bình thường, một cái là rác rưởi.
"Công pháp màu tím..."
Thẩm An Tại sờ cằm suy nghĩ, phẩm giai này hẳn là xấp xỉ Thiên giai.
Nói cách khác, muốn hoàn toàn chữa khỏi Thực Cốt độc, ít nhất phải lấy được một quyển công pháp Thiên giai, hơn nữa công pháp này còn phải thích hợp cho Tiêu Cảnh Tuyết tu luyện.
Thế này so ra cũng không đơn giản hơn so với rút kinh nghiệm của luyện dược sư thất phẩm, thậm chí khó hơn nhiều.
Chẳng qua Thẩm An Tại hiểu vì sao hệ thống lại đề xuất sử dụng gia tăng xác suất rút thưởng công pháp kỹ năng, mà không chọn rút trúng kinh nghiệm của luyện dược sư thất phẩm.
Bởi vì kinh nghiệm luyện dược sư thất phẩm là thuộc về bản thân hắn, mà công pháp lại chỉ có thể dùng để truyền thừa cho đồ đệ, hơn nữa chỉ có thể truyền thừa một lần.
Sau một lần, muốn truyền, cần rút nữa.
Nhưng hắn còn một phương pháp khác, đó chính là để đám Mộ Dung Thiên và Tiêu Cảnh Tuyết học công pháp của nhau thay vì được hắn truyền thừa.
Nhưng hiện tại bản thân Mộ Dung Thiên cũng chỉ mới nhập môn Vô Song Ngự Kiếm quyết, còn chưa lĩnh ngộ được Vô Song kiếm tâm quan trọng nhất, nếu bảo hắn truyền dạy lại chắc sẽ chỉ khiến người khác tẩu hỏa nhập ma.
Thẻ truyền thừa mà hệ thống đưa cho, là trăm phần trăm có thể truyền thừa thành công, còn truyền dạy bằng miệng thì cần hành động làm gương, còn phải xem ngộ tính thiên phú của người thừa kế.
Nếu thiên phú kém, cho dù chỉ được truyền một bộ công pháp cũng có thể là nhiều năm sau vẫn chưa nhập môn.
Cho nên, so với một bộ công pháp Thiên giai, hiện tại, kinh nghiệm của luyện dược sư thất phẩm càng trân quý hơn.
Khác biệt chính là, một thứ có thể dùng liên tục, một thứ tạm thời chỉ có thể dùng một lần.
Thẩm An Tại lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Dù sao hiện tại chuyện của Tiêu Cảnh Tuyết còn chưa vội, cho dù muốn rút thưởng cũng phải để đột phá thì mới có thêm cơ hội.
Hơn nữa, muốn truyền thừa còn phải thu Tiêu Cảnh Tuyết làm đồ đệ, mà vậy thì độ sùng bái của Mộ Dung Thiên phải đột phá cấp mười.
Nói cách khác, ít nhất hắn còn có ba cơ hội rút thưởng, hơn nữa thỉnh thoảng hệ thống sẽ ban bố nhiệm vụ, cũng có thể nhận được cơ hội rút thưởng.
Hắn không tin, với số cơ hội rút thưởng nhiều như vậy, hắn một lần cũng không trúng!
Việc cấp bách hiện tại là chuẩn bị thật tốt chuyện ngày mốt đi Thuần Nguyên sơn, để Mộ Dung Thiên tranh thủ chiếm được ba vị trí Thuần Nguyên trì đầu tiên, tìm cơ hội ngưng khí quy nguyên, đột phá Quy Nguyên cảnh!
"Sư phụ, sư phụ!"
Đúng lúc hắn trầm tư, trên sơn đạo, thiếu niên lại một lần nữa đeo kiếm chạy tới.
"Lại có chuyện gì?" Thẩm An Tại nhíu mày.
"Chưởng môn đã đến, đang ở Thanh Vân điện chờ ngài!"
Thẩm An Tại "Vèo vèo" một tiếng đứng lên từ trên ghế, mặt đầy phiền muộn.
Xong đời, không lẽchưởng môn vì chuyện hắn giả mạo Lý Nham đi Phù Dung hiên mà lên đây hưng sư vấn tội chứ?