Chủ điện Thanh Vân phong.
Huyền Ngọc Tử và Thẩm An Tại ngồi đối diện nhau, hai người bốn mắt nhìn nhau, thật lâu không ai nói chuyện.
Thẩm An Tại quả thực không thể nhịn được ánh mắt của hắn, đứng dậy mở miệng: "Chưởng môn, ngài có chuyện gì cứ nói thẳng."
Lúc này Huyền Ngọc Tử mới ho khan một tiếng, ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
"Thật ra hôm qua ta đã xuống núi cầm chân dung của ngươi đi điều tra một chút, người Phù Dung hiên..."
Lời còn chưa dứt, thần sắc hắn ý vị thâm trường.
Thẩm An Tại biết sự tình giấu diếm không được, lập tức đắng chát mở miệng: "Chưởng môn, ta đi Phù Dung hiên thật sự không làm gì cả, chỉ là nghe hát mà thôi, nhiều lắm là uống trà thưởng hoa cùng những người lanh lợi kia, thật không phải như người nghĩ."
"Ngươi gấp cái gì? Ta đâu có nói là ngươi làm."
Huyền Ngọc Tử cổ quái nhìn hắn, vuốt râu: "Ta nghĩ sao không quan trọng, quan trọng là những người khác nghĩ thế nào, ví dụ như Liễu trưởng lão nghĩ thế nào."
"Ngươi cũng không muốn để cho người khác biết chuyện này đi... Chỉ cần ngươi đáp ứng làm giúp ta một việc, ta sẽ giúp ngươi giải quyết."
Thẩm An Tại sửng sốt, lời này sao lại quen thuộc như vậy?
Hắn nghi ngờ nhìn người trung niên đang cười ha hả trước mặt.
Không nghĩ tới chưởng môn ngày thường nhìn qua rất bình dị gần gũi, hòa ái dễ gần, sau lưng lại có loại đam mê này.
"Đừng nói cái gì nữa!"
Hắn dứt khoát đứng dậy, "Cho dù tất cả mọi người đều biết, ta cũng sẽ không đáp ứng yêu cầu của chưởng môn."
Huyền Ngọc Tử sững sờ.
Mình còn chưa nói muốn hắn làm chuyện gì, sao lại từ chối dứt khoát như vậy?
Còn có, trong đáy mắt gia hỏa này vừa mới lộ ra một vệt biểu cảm gọi là "buồn nôn", vậy là có ý gì?
Hôm nay lão phu lại dính đồ ăn trong mũi à?
Huyền Ngọc Tử sờ sờ mũi, ngượng ngùng mở miệng: "Thẩm trưởng lão đừng kích động, chuyện này không khó, chỉ cần ngươi dùng miệng là xong rồi, sẽ không để ngươi rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan."
Dùng miệng là xong rồi... tiến thoái lưỡng nan...
"Ta không muốn."
Thẩm An Tại đứng ở phía sau ghế, nghiêm túc lặp lại từng chữ.
Huyền Ngọc Tử lại ngẩn ra.
Sao vậy, tên này không chịu làm cái gì cả, để mặc mình phải chùi đít cho hắn?
Nghĩ hay lắm!
Nếu không phải chuyện này là chuyện riêng, bây giờ sau lưng Thẩm An Tại còn có Trấn Nam vương, làm gì sẽ có chuyện hắn tự đến đàm phán...
Hắn là Chưởng môn cơ mà!
"Thẩm trưởng lão, thật không phải việc khó gì, ta nghe nói Vương gia cho Thanh Vân phong một cái danh ngạch đi Thuần Nguyên sơn, chỉ là hy vọng lúc ngươi đi, giúp ta đưa một thứ cho Lệ phi."
"Ta đánh chết cũng sẽ không bán thân thể ta..."
"Hả?"
Thẩm An Tại sửng sốt: "Chỉ cần đưa đồ cho Lệ Phi nương nương?"
"Đúng vậy, chứ Thẩm trưởng lão cho rằng ta muốn ngươi làm việc gì?"
Vẻ mặt Huyền Ngọc Tử đầy nghi hoặc, nhìn hắn đầy nghi ngờ: "Ngươi mới vừa nói ngươi đánh chết cũng sẽ không bán cái gì?"
"Khụ khụ..."
Thẩm An Tại đang ho khan, khuôn mặt già nua tràn đầy ý cười, tiến lên hiền lành sờ tay Huyền Ngọc Tử.
"Lão Huyền à, ta phát hiện các ngươi cứ thích thừa nước đục thả câu mà, có chuyện gì cứ nói thẳng ra không được sao, Thẩm An Tại ta tốt xấu gì cũng là một phần của tông môn, cho dù ngươi không giúp ta, loại chuyện này ta cũng không thể chối từ đúng không?"
Huyền Ngọc Tử bày ra vẻ mặt cổ quái, rốt cuộc gia hỏa này đã nghĩ đến đâu rồi?
Sao thái độ chuyển biến nhanh như vậy?
"Chẳng qua không nghĩ tới chưởng môn lại có quen biết Lệ phi..."
Thẩm An Tại cười hắc hắc, đôi mắt kia tràn đầy bát quái và hiếu kỳ.
Nhìn ánh mắt của hắn, Huyền Ngọc Tử dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hắn đang nghĩ gì, trợn mắt vuốt râu mà liếc hắn.
"Ngươi nghĩ gì vậy, Lệ phi là muội muội của ta, ta bảo ngươi đưa cho nàng một ít đan dược dưỡng khí bổ huyết!"
"Ồ... "
Thẩm An Tại cụp mắt xuống, bộ dáng có chút mất hứng.
Hắn còn tưởng rằng đã phát hiện ra bí mật động trời nào đó.
"Nếu chỉ là quan hệ huynh muội, vậy vì sao Chưởng môn không tự đưa?"
Huyền Ngọc Tử tức giận liếc hắn một cái: "Bởi vì ta là chưởng môn Linh Phù sơn, nàng là phi tử của bệ hạ, hơn nữa đích tử lại là hoàng thái tử, nếu ta thường xuyên lui tới với nàng ấy thì bệ hạ sẽ nghĩ như thế nào?"
"Linh Phù sơn không thể so với Tần gia, Thượng Quan gia là gia tộc được bệ hạ âm thầm nâng đỡ từ trong sáng. Linh Phù sơn thuộc về thế lực bên ngoài do hoàng thất quản lý."
"Hiểu rồi."
Thẩm An Tại gật đầu.
Cũng tương đương với một xí nghiệp nhà nước, với một xí nghiệp nước ngoài.
Cộng thêm con trai lệ phi hiện tại là thái tử, nếu Huyền Ngọc Tử thường lui tới với bọn họ, khó tránh sẽ bị người trong bóng tối âm thầm đâm dao.
Linh Phù sơn thì không quan trọng, nhưng Lệ phi và con trai nàng trong hoàng cung thì lại khác.
Nếu đối thủ của bọn họ bắt được một chút tin đồn thì có thể khuếch đại lên cho đến chết.
Muốn gán tội rất dễ, chỉ cần tìm được lý do, không phải sao?
"Vậy tại sao Chưởng môn không để Liễu Trưởng lão đưa?"
Thẩm An Tại lại có chút nghi ngờ.
Mộ Dung Thiên thì có thể lý giải, dù sao hắn cũng là đệ tử, không tiếp xúc được với Lệ Phi.
Vì sao lại chọn mình?
Bốn mắt nhìn nhau, Huyền Ngọc Tử có chút sửng sốt.
"Danh ngạch không phải là của Thanh Vân phong sao, Liễu trưởng lão đi làm gì?"
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
"Chẳng lẽ Liễu trưởng lão lo lắng Tần gia cùng Thượng Quan gia nhằm vào Mộ Dung Thiên khi đang ở Thuần Nguyên sơn, cho nên đi qua chống lưng cho Thanh Vân phong?"
"Cho nên hai người các ngươi..."
Thần sắc Huyền Ngọc Tử dần dần có chút ý vị sâu xa, nhìn từ trên xuống dưới Thẩm An Tại, ý tứ trong mắt rất rõ ràng.
"Khụ khụ khụ, tự hiểu đi, ngầm hiểu thôi..."
Thẩm An Tại hơi đỏ mặt, ho khan hai tiếng nhưng không giải thích.
"Vậy thân là chưởng môn ta đây không thể không nói hai câu, ngươi nói xem, ngươi không đi Thanh Loan phong, chạy tới Phù Dung hiên làm cái gì?"
Huyền Ngọc Tử còn có chút tức giận, "Chẳng lẽ những thứ dong chi tục phấn kia còn có thể so sánh với bộ dáng ngọc cốt tiên dung của phong chủ Thanh Loan phong chúng ta sao?"
"Thẩm trưởng lão, có cơ hội là phải cân nhắc thật kỹ, bằng tư sắc của Liễu trưởng lão, trong tông môn cũng có không ít hạng người đầu trâu mặt ngựa ngấp nghé đấy, ngươi không quý trọng, vạn nhất bị người thừa dịp cuỗm đi thì làm sao bây giờ?"
"Chưởng môn đang nói tới Nham Lý đường chủ sao?"
Huyền Ngọc Tử chớp chớp mắt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ.
"Ta không hề nói vậy à nha, ngươi đừng suy đoán lung tung, chớ truyền lung tung."
"Được, ta nhất định sẽ không nói cho Nham Lý đường chủ biết chuyện chưởng môn mắng hắn là hạng đầu trâu mặt ngựa."
"..."
Huyền Ngọc Tử phát hiện muốn giao lưu với Thẩm An Tại cũng rất mệt mỏi.
Hắn khoát tay áo, vuốt trái tim rồi mở miệng: "Được rồi, tông môn còn có một đống sự vụ phải xử lý, ta không thể ở lại lại, ngươi hảo hảo chuẩn bị với đồ đệ ngươi cho chuyến đi Thuần Nguyên sơn, đừng làm mất mặt Linh Phù sơn."
"Chưởng môn, chuyện liên quan tới Phù Dung hiên..."
Thẩm An Tại vội vàng hô lên với bóng lưng đã bay ra ngoài.
"Yên tâm, ta sẽ giúp ngươi giải quyết."
Nhìn ngoài điện đã không còn bóng dáng, Thẩm An Tại sờ cằm.
"Lần sau ta phải bố trí một số cấm chế lợi hại, nếu không thì ai cũng biết bay, chỉ có ta mỗi ngày leo núi như thế không khỏi có chút mất mặt, tốt xấu gì ta cũng là phong chủ Thanh Vân phong."
...
Ngày thứ hai, Linh Phù sơn lại nổ tung.
Vì chuyện Phù Dung hiên, chưởng môn đích thân xuống núi điều tra!
Lúc chạng vạng tối, hắn liền điều tra xong, nói cho đám người biết KWNJsnkỶ cJVYzNIṝ tướng.
Người đến Phù Dung hiên tiêu phí, hoàn toàn không phải Lý Nham, cũng không phải Thẩm An Tại.
Mà là dư nghiệt Ma giáo am hiểu thuật biến ảo!
Hiện tại đã bị chính tay hắn đánh gục!
Chính vì muốn khơi mào nội đấu trên Linh Phù sơn, nên mới biến thành bộ dáng phong chủ Thanh Vân phong, dùng danh hào Chấp Pháp đường chủ, không trả tiền cho Phù Dung hiên.
Tin tức này vừa ra, mọi người bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy quả là chuyện đương nhiên.
Đúng vậy, thân là đường chủ Chấp Pháp đường, Lý Nham sẽ không có tiền để thanh toán sao?
Thẩm trưởng lão khi thi đấu thắng mấy chục vạn kim tệ, đầu bị lừa đá mới đi ăn cơm chùa?
Nhất định là chiêu trò do dư nghiệt Ma giáo âm mưu hòng khiến cho Linh Phù sơn nội đấu mà giở ra mà thôi!