Trên phi thuyền, Mộ Dung Thiên gõ gõ nơi này sờ sờ, bị Thẩm An Tại khiển trách một phen mới dừng lại, an tĩnh tu luyện.
Thiếu đi thanh âm lắm lời, mấy người chợt cảm thấy bên tai thanh tịnh không ít.
Thẩm An Tại ngồi dựa bên cạnh, lấy ra quyển Ghi chép về đặc điểm cùng với tập tính của các loại yêu thú, say sưa nhìn.
Liễu Vân Thấm vốn tưởng rằng hắn chỉ nhất thời muốn xem sách, không nhìn được bao lâu sẽ chán nản, nhưng theo thời gian trôi qua, đôi môi đỏ mọng của nàng không khỏi khẽ nhếch lên, có chút kinh ngạc.
Trọn vẹn hai canh giờ.
Xem xong quyển sách yêu thú kia, Thẩm An Tại lập tức đổi sang một quyển sách liên quan tới phù trận.
Trên đường ngoại trừ uống nước ra, chưa từng làm bất cứ chuyện gì!
"Phong chủ của các ngươi... rất thích đọc sách sao?"
Liễu Vân Thấm không khỏi nhìn về phía Tiêu Cảnh Tuyết bên cạnh.
Tiêu Cảnh Tuyết chần chờ một chút: "Chắc vậy?"
Nàng vừa mới đến Thanh Vân phong không lâu, cũng là hai ngày gần đây mới phát hiện Thẩm An Tại cứ ôm sách đọc.
"Đọc sách gì cũng đọc được hết à?"
"Ừm, đọc sách gì cũng được."
Tiêu Cảnh Tuyết gật đầu, điều này thì nàng dám khẳng định.
Nghe nói như thế, Liễu Vân Thấm không khỏi có chút kinh ngạc, nhìn Thẩm An Tại lâu hơn.
Trước kia ngược lại không phát hiện ra, hắn thích đọc sách như thế.
Phát giác được ánh mắt của nàng, Thẩm An Tại không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng: "Liễu trưởng lão, làm sao vậy?"
"Đọc từng chi tiết như vậy, không mệt sao?"
Liễu Vân Thấm nhẹ giọng hỏi.
Rõ ràng sau khi đạt đến Khí Hải cảnh là có thể đọc được một lần mười trang, mà Tinh Thần lực của Quy Nguyên cảnh lại có thể đọc lướt một hơn một quyển sách.
Lời nói không khoa trương, giống như quyển sách trên tay của Thẩm An Tại, cường giả Quy Nguyên cảnh tùy tiện lật một cái là có thể dựa vào Tinh Thần lực của bản thân xem hết và ghi nhớ.
Biết nàng đang nghi ngờ điều gì, Thẩm An Tại lắc đầu.
Lần này cũng không có lựa chọn cường điệu mình chính là Đoán Thể cảnh, dù sao có thể sử dụng mấy kiếm chiêu kia, đổi lại là ai cũng sẽ không tin tưởng.
"Xem và học là hai khái niệm, học được và biến hoá thành thứ mình dùng được cũng khác nhau, đọc nhanh, vô dụng."
Thẩm An Tại nhẹ giọng mở miệng, nói ra danh ngôn và lời khuyên mà mình gặp phải trong chín năm giáo dục bắt buộc.
"Học được, phải hiểu, hiểu được, dùng được."
"Ví dụ như nghe thuộc một bài thơ, nghe xong chưa chắc đã hiểu được ý trong thơ, hiểu ý trong thơ cũng làm không được thơ như vậy."
Vừa nói, hắn vừa rung đùi đắc ý, cảm khái rất nhiều chuyện.
"Có câu: thư sơn hữu lộ cần vi kính, học hải vô nhai khổ tác chu (chinh phục núi sách bằng con đường cần cù, cập bến biển học trên chiếc thuyền khổ luyện)..."
Nghe hắn nói những lời này, Liễu Vân Thấm và Tiêu Cảnh Tuyết nhất thời có chút á khẩu không trả lời được, sững sờ nhìn hắn, ánh mắt liên tục lóe lên tia sáng kỳ lạ.
Vào thời khắc này, Thẩm An Tại ngồi xếp bằng, ở trên thân tựa hồ có một loại hào quang mông lung dâng lên, mang đến vẻ thoát tục, cao thâm mạt trắc.
Tóm lại... cảm giác hắn mang đến cho Tiêu Cảnh Tuyết và Liễu Vân Thấm không quá giống lúc trước.
Liễu Vân Thấm cũng không nghĩ tới, lời như vậy sẽ nói ra từ trong miệng Thẩm An Tại.
Chính trong trí nhớ của mình, phong chủ Thanh Vân phong trước kia cứ ba ngày hai bữa là đi tìm Chưởng môn bán thảm, hoàn toàn là hạng người tầm thường.
Nhưng tiếp xúc mấy ngày gần đây, nàng phát hiện hình như trước giờ nàng chưa chính thức hiểu rõ vị Thanh Vân phong chủ này, trước kia đều luôn bị lời đồn ảnh hưởng.
Liễu Vân Thấm trừng mắt nhìn, nhìn hắn lại một lần nữa cầm cuốn sách lên xem, trong lòng không khỏi dâng lên vài phần hiếu kỳ với hắn.
Phong chủ Thanh Vân phong Thẩm An Tại, rốt cuộc là một người như thế nào?
Tiêu Cảnh Tuyết ở bên cạnh lấy lại tinh thần, ánh mắt sâu thẳm, như thể đang có cảm xúc gì đó, cũng cầm lấy một quyển sách bắt đầu lật xem.
Quyển sách kia tên là [Trùng Thú Bách Độc Giải].
...
Tới gần chạng vạng tối, phi thuyền mới dần dần chậm tốc độ lại.
Thẩm An Tại ngẩng đầu nhìn lại, phía trước xuất hiện liên miên là núi, mây che sương che phủ giống như là tiên cảnh.
"Linh khí thật nồng đậm!"
Mộ Dung Thiên bỗng nhiên mở hai mắt ra, lộ ra vẻ khiếp sợ, đứng bật dậy.
Sau đó hắn quay đầu lại muốn nhìn phản ứng của những người khác.
Tiêu Cảnh Tuyết mỉm cười gật đầu với hắn, thần sắc bình tĩnh.
Mà Liễu Vân Thấm thì thủy chung nhìn phương xa, tựa hồ cũng không có nửa điểm biểu hiện kinh ngạc bởi vì nơi đây Linh khí nồng đậm.
Ánh mắt Mộ Dung Thiên rơi xuống trên người sư phụ mình.
Thẩm An Tại chớp chớp mắt, bốn mắt nhìn nhau với biểu lộ như là có chút không kịp phản ứng.
Khi nhìn thấy trong bốn người cũng chỉ có chính mình cảm thấy khiếp sợ, sắc mặt hắn ửng đỏ, cảm thấy có chút xấu hổ.
Thẩm An Tại có chút mộng, nhìn bốn phía.
Linh khí? Ở đâu?
Sao ta lại không cảm giác được?
Rất nồng đậm sao?
"Đã đến Thuần Nguyên sơn, chuẩn bị cho tốt, chúng ta đi xuống."
Liễu Vân Thấm nhẹ giọng mở miệng, vung tay áo, phi thuyền chậm rãi đáp xuống phía dưới.
Tại trong mắt Thẩm An Tại, nơi này ngoại trừ sương mù tương đối nhiều, nơi này tựa hồ cũng không có gì khác Thanh Vân phong.
Một đường núi đen nghìn nghịt xuyên qua màn sương trắng làm cho người ta hít thở không thông.
Từng hàng, từng hàng mặc thiết giáp màu trắng bạc đứng ở hai bên, như thiết tháp, không nhúc nhích tí nào.
Sát khí toàn thân phảng phất ngưng tụ thành thực chất, dâng lên ngút trời, huyết tinh mười phần!
Trường thương trong tay bọn họ tản ra hàn quang, khí tức lăng lệ ác liệt làm cho người ta có cảm giác áp bách cực mạnh.
Những tướng sĩ thân khoác ngân giáp này, mỗi một người đều là Quy Nguyên cảnh!
Nhìn lại, chí ít cũng phải ba ngàn người!
"Bọn họ là Bạch Ngọc quân do bệ hạ bồi dưỡng ra, chỉ có hơn vạn, nhưng mỗi một người đều là trải qua chém giết trên chiến trường."
Theo phi thuyền rơi xuống đất, Tiêu Cảnh Tuyết ôn nhu mở miệng giải thích.
Mộ Dung Thiên có chút kinh ngạc, lại hơi hiếu kỳ hỏi: "Sao bọn họ ngay cả con mắt cũng không chớp một cái, không làm gì cả?"
Ba người cùng liếc mắt nhìn hắn, sau đó lựa chọn bỏ qua, Tiêu Cảnh Tuyết tiếp tục giới thiệu.
"Trong Bạch Ngọc quân chia làm ba giáp, ngân giáp vạn người, đều Quy Nguyên cảnh, mười người kim giáp, đều Địa Linh cảnh, về phần ngọc giáp trên cùng, chỉ có một người."
"Cũng là Bạch Ngọc tướng quân mà bệ hạ tín nhiệm nhất, chính là Thiên Linh cảnh."
Thẩm An Tại đang cảm giác có chút chấn động, ba ngàn ngân giáp này làm cho người ta cảm giác không phải một ít tên đầu trâu mặt ngựa có thể so sánh được.
Nói cách khác, cùng là Quy Nguyên cảnh, bọn họ hẳn là có thể một đánh chết mười người.
Là đánh chết đúng nghĩa!
Không hổ là cấm quân do bệ hạ tự bồi dưỡng, khí thế ba ngàn ngân giáp đã đủ dọa người như thế, vậy nếu vạn người tề tụ thì sao?
Đang lúc Thẩm An Tại đang sợ hãi thán phục, trên bầu trời bỗng nhiên có tiếng xé gió vang lên.
Ngẩng đầu nhìn lên, trong mây mù có một bóng đen thật dài bay qua.
Nhìn kỹ thì đó là một con rắn xanh cực lớn!
Bụng dưới phồng lên, nghiễm nhiên đã có dấu hiệu hóa giao.
Mà trên cái đầu tam giác cực lớn của rắn xanh kia lờ mờ có mấy người.
Cầm đầu là một lão giả tóc trắng xoá, chống quải trượng, thân thể còng xuống, nhìn qua có chút già rồi.
Nhưng sẽ không ai cảm thấy hắn thật sự chỉ là một lão nhân già nua vô lực.
Sau lưng lão giả chống gậy là một thiếu nữ áo trắng, cầm kiếm đứng đó, mặt mày đạm mạc.
Khi nhìn thấy thiếu nữ này, Thẩm An Tại có thể cảm giác được hô hấp của Mộ Dung Thiên ở bên cạnh nặng đi vài phần.
Hắn giờ phút này đang nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm thiếu nữ áo trắng phía trên, đáy mắt hiện lên sự tức giận không thể ngăn chặn.
Thẩm An Tại không cần hỏi nhiều cũng biết, thiếu nữ cầm kiếm kia hẳn là người từ hôn Mộ Dung gia.
Tần gia, Tần Thiển Nguyệt!