Chương 57: [Dịch] Đồ nhi chớ hoảng, đã có vi sư!

Lần đầu gặp Tần gia

Phiên bản dịch 7545 chữ

Theo con rắn xanh cúi đầu, mấy người bên trên cũng lần lượt rơi xuống.

Nhân mã hai phe nhìn nhau, bắt đầu đánh giá lẫn nhau.

Tần Thiển Nguyệt chú ý tới thiếu niên áo đen sau lưng Thẩm An Tại, nhưng cũng chỉ đạm mạc liếc mắt một cái, liền dời ánh mắt đi, nhìn về phía đường núi sương trắng liên miên.

Thái độ cao cao tại thượng ngạo nghễ như vậy, càng làm cho lửa giận trong lòng Mộ Dung Thiên dâng lên, muốn xông lên trước.

Thẩm An Tại nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, ra hiệu hắn không nên kích động.

"Ha ha, không nghĩ tới Quận chúa không ở lại Dược Vương cốc, mà tới Thuần Nguyên sơn tham gia trò vui này?"

Lão giả chống gậy cười ha ha đi lên hành lễ, thần sắc hơi cung kính.

Nhưng cũng chỉ nhắm vào Tiêu Cảnh Tuyết đang ở bên cạnh Thẩm An Tại.

Đối với những người khác, kể cả Liễu Vân Thấm, hắn đều lựa chọn bỏ qua.

"Tần lão khách khí, Cảnh Tuyết cũng không nghĩ tới đường đường là Tần gia lão thái gia lại tự tới nơi này."

Tiêu Cảnh Tuyết nhẹ giọng đáp lại, lời nói lại để lộ ra một tin tức cho nhóm người Thẩm An Tại.

Đó chính là, lão giả trông như bình thường không có gì lạ chống gậy trước mặt, dĩ nhiên là Tần lão thái gia!

Cường giả Thiên Linh cảnh hậu kỳ, Tần Bá Sơn!

Về phần người sau lưng, ngoại trừ Tần Thiển Nguyệt còn có hai người trẻ tuổi, hẳn đều là hậu bối Tần gia.

Tu vi của từng người đều không yếu, đều mới vào Khí Hải cảnh, chẳng qua chỉ vừa vào.

Đáng nói là, cho dù là hậu bối Tần gia, hay là Vu Chính Nguyên, Vương Hổ ở Linh Phù sơn, ở tuổi này đều chỉ có thể có tu vi Khí Hải cảnh.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Tần Thiển Nguyệt tuổi còn nhỏ hơn bọn họ, đã vào Quy Nguyên cảnh, thậm chí sắp đột phá đến Địa Linh cảnh!

Bởi vậy có thể thấy được, Tần Thiển Nguyệt này có thiên phú quá yêu nghiệt!

"Không có biện pháp, dù sao chuyện này có liên quan đến việc Thiển Nguyệt có thể đột phá đến Địa Linh cảnh hay không, lão phu không thể không tự đến tọa trấn."

Tần Bá Sơn ha hả cười, sau đó ánh mắt ý vị thâm trường nhìn thoáng qua nhóm người Thẩm An Tại.

"Lại nói tiếp, Quận chúa còn thương thế, cớ gì tới đây?"

Thật ra hắn đã sớm nhận được tin, Trấn Nam vương đưa một suất cho Mộ Dung Thiên của Thanh Vân phong.

Hắn cũng biết, Mộ Dung Thiên đoạt được vị trí thứ nhất của Linh Phù sơn, bao gồm cả Thẩm An Tại đột nhiên triển lộ thực lực đủ để đánh bại một đường chủ.

Chỉ chẳng qua, hắn vẫn muốn hỏi.

"Đương nhiên là đi cùng Phong chủ và Mộ Dung sư huynh."

Tiêu Cảnh Tuyết ôn nhu mở miệng, nhìn không ra hỉ nộ.

"Ồ?"

Tần Bá Sơn giả bộ kinh ngạc: "Là Mộ Dung Thiên của Mộ Dung gia sao?"

"Nhưng lão phu không phải nghe nói, hắn là trời sinh kinh mạch ứ đọng, cho hắn danh ngạch như vậy, chẳng phải là lãng phí?"

Tiêu Cảnh Tuyết khẽ nhíu mày.

Khớp xương trên nắm đấm bị Mộ Dung Thiên gồng trắng bệch.

"Phế thể trời sinh đã đến Khí Hải trung kỳ, những thiên tài trời sinh kinh mạch không tắc nghẽn kia, lúc này chắc đã sớm đến Quy Nguyên cảnh rồi nhỉ?"

Lúc này, Thẩm An Tại nhàn nhạt mở miệng, đồng thời có ý nhìn về phía hai thanh niên Tần gia khác sau lưng Tần Bá Sơn, cũng giả bộ kinh ngạc như vậy.

"Nha, như thế nào hai vị thiên tài Tần gia này khó khăn lắm mới vào Khí Hải cảnh, còn là không có kinh mạch bị ứ đọng như đồ nhi ta, chẳng lẽ ngày thường Tần gia lười biếng luyện công, sợ mệt mỏi?"

Nói xong, hắn còn giả bộ thở dài đáng tiếc.

"Lãng phí thiên phú tốt như vậy."

Một câu vừa dứt, Tiêu Cảnh Tuyết nghe được che miệng cười khẽ, Mộ Dung Thiên cũng cảm thấy tâm tình rất tốt.

Sắc mặt hai tên tiểu bối Tần gia âm trầm xuống, lúc xanh lúc đó.

Lời này không phải đang nói bọn họ còn không bằng một tên phế vật kinh mạch trời sinh ứ nghẹn sao?

Ánh mắt Tần Bá Sơn híp lại: "Vị này chắc hẳn chính là Phong chủ Thanh Vân phong đại danh đỉnh đỉnh, Thẩm trưởng lão?"

Ánh mắt của hắn nhìn kỹ, hơi nhíu mày.

Dưới cảm giác của hắn, trong cơ thể Thẩm An Tại này không có ba động Linh khí, cũng không có khí tức tu vi, thấy thế nào cũng chỉ là Đoán Thể hậu kỳ.

Tu vi như vậy sao có thể đánh bại một võ giả Quy Nguyên cảnh chứ?

Chẳng lẽ lời đồn này là giả sao?

Nghĩ đến đây, lão giả vờ cười nói: "Không nghĩ tới Thẩm trưởng lão là sư phụ, cảnh giới tu vi lại còn không cao bằng đồ đệ, thật sự là chuyện thú vị mấy chục năm qua lão phu được biết."

"Đúng vậy, hắn chỉ là một Đoán Thể hậu kỳ đã khiến kẻ có kinh mạch trời sinh tắc nghẽn lên được đến Khí Hải trung kỳ, Tần gia ngươi có đông đảo võ giả trung tam cảnh, lại dạy hậu bối Tần gia thành Khí Hải sơ kỳ."

Liễu Vân Thấm vẫn lẳng lặng đứng bên cạnh nghe, ngữ khí bình thản, nhưng lại cực kỳ sát thương.

Ý cười trên mặt Tần Bá Sơn dần dần tan đi, lạnh lùng nhìn thoáng qua Liễu Vân Thấm.

Nếu không có Tiêu Cảnh Tuyết ở đây, mấy người này dám nói chuyện với Tần gia như vậy, đã sớm bị hắn một chưởng đánh bay.

"Thái Gia, lên núi thôi."

Lúc này, Tần Thiển Nguyệt, cho tới giờ vẫn chưa từng nhìn qua nhóm người Thẩm An Tại một lần, lại mở miệng, giọng điệu đạm mạc.

Tần Bá Sơn gật đầu, sau đó dường như lại nghĩ tới cái gì, nhàn nhạt mở miệng.

"Thẩm trưởng lão, đừng trách lão phu không nhắc ngươi, danh ngạch mà Trấn Nam vương đưa cho Thanh Vân phong là chia ra từ Thượng Quan gia. Lát nữa bọn họ tới, tốt nhất đừng có miệng lưỡi sắc bén như vậy, nếu không lão phu cũng không giúp được ngươi đâu."

Nói xong, đoàn người Tần gia cất bước lên núi.

Thẩm An Tại nhíu mày.

Ở Thuần Nguyên sơn, Thượng Quan gia quả thực khó chơi hơn Tần gia một chút.

Bởi vì, hoàng hậu đương triều họ Thượng Quan.

Toàn bộ Đông cung chỉ có hai người lớn nhất, một người là hồng nhân trước mặt bệ hạ, mẹ của thái tử, Lệ phi.

Một người khác, chính là vị Thượng Quan hoàng hậu này.

Không nghĩ tới Tiêu Ngạo Hải lại lấy danh ngạch của Thượng Quan gia cho mình.

Thẩm An Tại nhìn về phía Tiêu Cảnh Tuyết.

Tiêu Cảnh Tuyết khẽ lắc đầu, biểu thị chính mình không biết chuyện này.

Thẩm An Tại thấy thế cũng không nghĩ nhiều, dù sao từ lúc ở Mộ Dung gia hắn cũng đã từng gặp mặt chấp sự của Thượng Quan gia một lần, mâu thuẫn đã sớm gieo xuống.

Nếu thật sự náo loạn, hắn lập tức bảo Liễu Vân Thấm dùng truyền âm phù gọi người Linh Phù sơn tới đây.

Ai sợ ai?

Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm An Tại lại nhìn thoáng qua rắn xanh khổng lồ lẳng lặng nằm dưới chân núi, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một con rắn to như vậy, còn là yêu thú, thịt ắt sẽ ngon nhỉ?

Rắn xanh mở mắt, đồng tử dựng thẳng âm lãnh tản ra quang mang nguy hiểm, nhìn chằm chằm Thẩm An Tại.

Thẩm An Tại vội thu hồi ánh mắt, quên mất trên sách có viết, yêu thú có cảm giác phát hiện nguy hiểm trời sinh.

"Đi thôi, chúng ta cũng lên núi."

Một đoàn người đi theo người Tần gia, cất bước đi về phía đường núi mây mù quấn quanh.

Ngân giáp quân hai bên từ đầu đến cuối không nói một lời, đứng như tháp sắt.

Thuần Nguyên sơn, tổng cộng có mười Thuần Nguyên trì, từ sườn núi lên tới đỉnh núi.

Thuần Nguyên trì chia làm ba loại phẩm giai.

Thứ nhất là bốn hồ dưới, Linh khí như nước, nhiều nhưng không tinh khiết.

Hấp thu Linh khí ở bốn hồ này, mặc dù nhiều, nhưng sau này còn phải tự vận chuyển chiết xuất.

Thứ hai là ba hồ giữa, Linh khí tinh thuần, có cả chất lượng lẫn số lượng.

Thứ ba, cũng chính là ba hồ trên.

Linh khí tụ nguyên, gọi là hồ như có thể so với vực sâu biển lớn, lại tinh thuần đến cực điểm.

Tu luyện một tháng ở ba hồ trên này, dù thiên phú kém cỏi, chỉ cần có thể hấp thu Linh khí, tuyệt đối có thể đột phá một tiểu cảnh giới.

Nghe nói năm đó Tiêu Ngạo Hải từng ở trong ba hồ này, trực tiếp từ Quy Nguyên đỉnh phong vượt qua một đại cảnh giới đến Địa Linh cảnh, thậm chí suýt nữa đột phá Địa Linh trung kỳ!

Có thể thấy được, bảy hồ khác hoàn toàn không thể đánh đồng với ba hồ trên.

Bạn đang đọc [Dịch] Đồ nhi chớ hoảng, đã có vi sư!

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    33

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!