Trung tam cảnh, một cảnh một lạch trời.
Địa Linh cảnh có thể điều động đại địa chi lực, tiện tay mở núi cắt biển, mà Thiên Linh cảnh thì đã được thiên uy gia trì.
Dưới thiên uy, tất cả đều là sâu kiến!
Nếu như nói thiên uy của Thượng Quan Báo chỉ là đom đóm, vậy thiên uy của Tần Bá Sơn chính là sao sáng trăng tỏ, không thể ngang hàng!
Hắn đứng đó giống như hóa thân của thiên địa, giằng co với bầu trời!
Dưới uy áp như vậy, đôi mi thanh tú Liễu Vân Thấm nhíu chặt, gương mặt xinh đẹp có chút trắng bệch.
Chỉ có một Thiên Linh cảnh sơ kỳ thì nàng không sợ.
Nhưng Địa Linh cảnh đỉnh phong muốn chống lại Thiên Linh cảnh hậu kỳ, hoàn toàn không có khả năng.
Dù cho có Linh khí Địa giai thượng phẩm thậm chí là Thiên giai, cũng không có khả năng!
Cái này cũng không phải là do Thiên giai Linh khí không tốt như lời đồn, mà chỉ vì Địa Linh cảnh không thể thôi động toàn bộ uy lực.
Không nghĩ tới, lần này Tần gia đến Thuần Nguyên sơn phái tới Tần lão gia tử là đã coi như xong, hắn vậy mà còn muốn thay Thượng Quan gia ra tay.
Quan hệ hai nhà mặc dù không kém, nhưng hình như cũng không tốt đến mức này chứ?
Không có lý do gì lại đi đắc tội cả Linh Phù sơn và Trấn Nam vương.
"Thương Ngô cảnh..."
Liễu Vân Thấm lẩm bẩm trong lòng, xem ra sở dĩ Tần lão gia tử nguyện ý ra tay giúp Thượng Quan gia, nhất định có nguyên nhân khác.
"Liễu trưởng lão, ngươi mau lui lại đi. Lão phu không đả thương ngươi."
Ánh mắt Tần Bá Sơn hờ hững, hời hợt mở miệng.
Dứt lời, lại phối hợp với tiếng sấm rền vang trên bầu trời, sau khi thiên uy gia trì, có cảm giác bá đạo không thể nghi ngờ.
Đôi mi thanh tú Liễu Vân Thấm cau lại, cũng không xê dịch bước chân, chỉ là thần sắc hơi có chút ngưng trọng.
Đáy lòng nàng có chút do dự, nếu tu vi chỉ là Địa Linh cảnh đỉnh phong, hôm nay e là khó thay Mộ Dung Thiên bảo vệ danh ngạch này.
Trừ khi... nàng cũng đã trở thành Thiên Linh cảnh.
Mộ Dung Thiên cảm nhận được uy áp cường đại kia, thấy Liễu trưởng lão khó xử, tuy ánh mắt hắn có phần thất lạc nhưng vẫn vội vàng mở miệng.
Hắn không muốn Liễu trưởng lão hoặc sư phụ vì tranh thủ cơ hội cho hắn mà dẫn đến bị thương.
"Liễu trưởng lão, được rồi, đệ tử... dùng ba hồ giữa là được rồi."
Nghe được lời thiếu niên rõ ràng đang buồn bã nhưng vẫn biết lo lắng, Liễu Vân Thấm cân nhắc mãi, rồi cũng đành khẽ thở dài.
Thấy cảnh này, Thượng Quan Báo và Thượng Quan Kiệt đều cười lạnh.
Thượng Quan Kiệt còn mở miệng mỉa mai.
"Một tên phế vật cũng muốn tranh giành ba hồ trên với bổn công tử?"
Nói xong, hắn thậm chí còn mang nét khiêu khích nhìn thoáng qua Thẩm An Tại bên kia.
"Mộ Dung Thiên, ta nói ngươi đầu óc đúng là bị lừa đá, Tần gia từ hôn, đó là chuyện đương nhiên, ngươi lại không biết trời cao đất rộng mà còn dám định ra ước hẹn ba năm, thế nào, thật sự trông cậy vào sư phụ phế vật kia là người có thể giúp tên cá mặn như ngươi xoay người sao?"
"Nực cười, nếu sư phụ ngươi thật sự có bản lĩnh, sẽ để ngươi trốn sau lưng nữ nhân sao? Để ngươi phải mất mặt bò ra khỏi hồ như vậy?"
Lời nói trào phúng như vậy khiến hai mắt Mộ Dung Thiên nắm chặt lại, hai mắt như muốn phun ra lửa.
"Ta không cho phép ngươi mắng sư phụ ta!"
Thiếu niên phẫn nộ lên tiếng, lấy ra kiếm đen sư phụ mua cho từ trong nhẫn trữ vật, làm bộ muốn bổ ra kiếm khí.
"Đồ nhi, dừng tay!"
Đúng lúc này, tiếng quát vang lên.
Cánh tay cầm kiếm của Mộ Dung Thiên ngừng lại, đè nén lửa giận, hạ kiếm đen xuống.
Mấy người nhìn về phía Thẩm An Tại ở bên kia.
Tên hoạn quan kia khẽ ghé mắt, nhìn người bên cạnh chậm rãi cất bước tiến lên.
Nhìn thấy hắn quát bảo Mộ Dung Thiên ngừng hành vi bốc đồng lại, Thượng Quan Kiệt còn tưởng rằng hắn sợ thực lực của Tần Bá Sơn mà nén giận, cho nên không che giấu ý cười nhạo trong mắt chút nào.
"Xem ra kẻ làm sư phụ như ngươi vẫn còn thức thời. Nếu hắn dám ra tay, ta không ngại cho hắn biết thế nào là chênh lệch giữa thiên tài với phế vật. Cũng để cho hắn sớm ngày nhận rõ chính mình, đỡ mất mặt xấu hổ đi Thiên Tuyết tông!"
"Chênh lệch giữa thiên tài với phế vật..."
Thẩm An Tại nhìn Mộ Dung Thiên ở bên kia, chậm rãi mở miệng, lời nói thấm thía.
"Đồ nhi, mặc dù ngươi thật sự có tư chất không tốt, nhưng vi sư đã dạy ngươi, mệnh ta do ta không do trời, cái gọi là thiên tài, là để đạp dưới chân!"
Vừa nói xong, khí thế ở quanh người Thẩm An Tại đột nhiên đại biến, cuồng phong cuốn áo bào của hắn lên, nhấc tóc bạc nơi thái dương.
Phong mang mang làm cho người hít thở không thông dần dần tỏa ra, đám người Tần Bá Sơn, Thượng Quan Báo không thể ngăn chặn nội tâm dần run rẩy.
Tên hoạn quan cách Thẩm An Tại gần nhất mí mắt càng giật giật, gắt gao nhìn chằm chằm người trung niên Đoán Thể hậu kỳ này.
Mộ Dung Thiên nắm chặt nắm đấm, ánh mắt kiên nghị.
"Vi sư cũng là phế vật, phế vật còn hơn ngươi, trời sinh phế thể, đời này khó dẫn khí nhập thể, giống như ngươi vậy, nhận ánh mắt lạnh lẽo trào phúng của tất cả."
Thẩm An Tại bước từng bước chậm chạp đi về phía Tần Bá Sơn, giọng nói trầm thấp mà mạnh mẽ.
Cảm nhận được đạo phong mang đầy kiềm chế kia, một cỗ cảm giác nguy hiểm tự nhiên sinh ra, khiến hắn kinh hãi không thôi.
Một Đoán Thể hậu kỳ làm sao có thể khiến cho Thiên Linh cảnh hậu kỳ sinh ra cảm giác này!
"Hôm nay!"
"Ngươi chỉ cần ngồi trong hồ, ai tới cũng không đuổi được ngươi, bởi vì... đã có vi sư!"
Một chữ cuối cùng vừa dứt như thiên lôi nổ vang làm lỗ tai tất cả mọi người đều vang lên tiếng ù ù.
"Kiếm tới!"
Thẩm An Tại hét lớn một tiếng.
Leng keng... Leng keng...!
Kiếm đen trong tay Mộ Dung Thiên run rẩy kịch liệt, lập tức rời khỏi tay hắn bay về phía bên kia.
Kiếm vừa vào tay, khí tức Thẩm An Tại toàn thân triệt để bộc phát, xông lên trời hóa thành kiếm ý kinh thiên.
Dưới luồng kiếm ý mạnh mẽ như vậy, bầu trời rền rĩ, âm thanh sấm rền của Tần Bá Sơn lộ ra có vẻ nhỏ bé không chịu nổi.
"Kiếm ý này..."
"Là kiếm ý nhập đạo, không tốt!"
Đồng tử Tần Bá Sơn co rút lại, trái tim hắn đập loạn xạ.
Hắn không chút do dự lấy ra linh giáp Địa giai giai của mình, điên cuồng điều động linh nguyên trong cơ thể.
Mà Thượng Quan Báo càng sợ đến sắc mặt trắng bệch, hắn cảm nhận được tử vong uy hiếp trong kiếm ý cường đại kia!
Liễu Vân Thấm cũng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn trung niên áo trắng bay phần phật, giờ phút này quên suy nghĩ.
"Nhất Kiếm, Khai Thiên Môn!"
Theo tiếng quát lạnh vang lên, Thẩm An Tại lại vung kiếm.
Con ngươi tất cả mọi người co mạnh lại, chỉ thấy từ trong thanh kiếm đen kia chém ra một đạo kiếm quang sáng chói mắt.
Dưới đạo kiếm quang này, đất trời mờ tối, vạn vật phai màu!
Cỏ cây trong phạm vi vài dặm đều run rẩy phát ra tiếng kiếm ngân rõ to!
Tần Bá Sơn kinh hãi không thôi, khi đối mặt với đạo kiếm quang hắn kia lại dâng lên một cảm giác hèn mọn không thể chống lại, bản thân quá nhỏ yếu.
Xuy xuy!
Chỉ trong nháy mắt, bình chướng trước người hắn liền vỡ nát, ngay cả bảo giáp cũng ảm đạm thất sắc.
Không ngăn được!
Hắn mãnh liệt lách mình né tránh, khó khăn lắm mới né qua kiếm quang, nhưng miệng vẫn phun máu tươi, bị kiếm khí lăng lệ ác liệt kia làm bị thương.
Oanh!
Thế đi của kiếm quang không giảm, đột nhiên chém lên một đỉnh núi thấp bé ở phía trước, tiếng nổ chấn động đinh tai nhức óc.
Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, ngọn núi kia trực tiếp bị chém thành hai nửa!
Kiếm ý kéo dài không tiêu tan, nối liền trời đất.
Ánh nắng chói mắt chiếu xuống, mọi người ngẩng đầu, hô hấp đột nhiên cứng lại.
Chỉ thấy đầy trời lôi minh do Tần Bá Sơn dẫn động đã không còn nữa, mây đen cuồn cuộn bị kiếm khí bổ ra, xuất hiện một vết kiếm hẹp dài.
Tựa như trời đang đón ánh bình minh, một vạt nắng chói lướt qua bầu trời đêm.
Kiếm chiêu này cường đại vô cùng, bổ nứt núi... rạch đôi bầu trời!