Mấy ngày tiếp theo, nhóm người Thẩm An Tại canh giữ bên cạnh hồ này.
Liễu Vân Thấm ngồi nhập định, nhìn như là đang tu luyện, nhưng lại không có bất kỳ chấn động tu vi gì truyền ra.
Điều này làm cho Thẩm An Tại rất là hiếu kỳ.
Tựa hồ nhiều năm trước lúc nàng nhập Linh Phù sơn đã là tu vi Địa Linh cảnh.
Lúc đó nàng cũng mới hai mươi tuổi, luận thiên tư thì có vẻ không yếu hơn Tần Thiển Nguyệt bao nhiêu.
Nhưng sao đã nhiều năm trôi qua như vậy, nàng vẫn chỉ có Địa Linh cảnh?
Hay là không tu luyện?
Không có khả năng.
Những năm này ngoại trừ tông môn đại sự, Liễu Vân Thấm từ trước đến nay ru rú trong nhà, một mực ở trong Thanh Loan phong.
Nếu như không phải bởi vì nguyên nhân đặc thù gì, hiện tại hẳn là nàng đã sớm đạt đến Thiên Linh cảnh mới đúng.
Chẳng lẽ giống như Tiêu Cảnh Tuyết, bởi vì thân trúng kịch độc nên làm chậm trễ việc tu hành?
Cũng không giống nha!
Nhìn nàng sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, khí tức thuần hậu kéo dài, nhìn thế nào cũng không giống như là đang có bệnh ẩn trong người.
Nhưng tu vi của nàng lại thật sự chỉ có Địa Linh cảnh.
Thẩm An Tại có chút nghĩ không rõ, hơn nữa nghe nói Liễu Vân Thấm cũng không phải là nhân sĩ bản địa Đại An triều, mà là từ nơi khác tới.
Thân phận cụ thể, ai cũng không biết, cũng chưa từng nghe nàng tự nhắc đến.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ bình tĩnh của nữ tử, Thẩm An Tại khẽ lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Hắn tiếp tục như mấy ngày trước, bắt đầu lật sách, đọc say sưa.
Ở bên cạnh, Tiêu Cảnh Tuyết cũng đang cầm một quyển sách, nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mộ Dung Thiên, có chút lo lắng.
Mộ Dung Thiên giờ phút này đầu đã đầy mồ hôi, toàn thân cũng đang run nhè nhẹ, giống như đang chịu đựng đau đớn lớn lao gì đó.
Tần Bá Sơn nhìn một màn này, cười lạnh không thôi.
Với lượng Linh khí lớn như thế xông tới cọ rửa trong cơ thể, đừng nói là một Khí Hải cảnh.
Ngay cả võ giả cấp bậc Quy Nguyên cũng khó có thể chịu đựng.
Mộ Dung Thiên này có thể cứng rắn kiên trì năm ngày, đã khiến người khác kinh ngạc.
Nhưng, cũng chỉ có thể dừng ở đây.
Leng keng... Leng keng...!
Nhưng vào lúc này, vòng xoáy Linh khí kia bỗng nhiên dị động.
Khí tức trong cơ thể Mộ Dung Thiên bắt đầu trở nên bất an, theo hắn cắn chặt răng, quát khẽ.
Ba...
Giống như giọt nước tiến vào biển, cả người hắn đột nhiên buông lỏng, há mồm thở dốc.
Mà tu vi của hắn, tại trong năm ngày không ngủ không nghỉ này, hắn từ Khí Hải trung kỳ, đã đạt đến Khí Hải hậu kỳ.
Liễu Vân Thấm hơi hơi mở mắt, nhìn về phía bên kia.
Năm ngày là có thể đột phá, tốc độ này rất nhanh.
Nhưng được như vậy cũng phải trả giá, Mộ Dung Thiên phải chịu đựng đau nhức kịch liệt để đổi lấy.
"Thẩm An Tại, nên để hắn nghỉ ngơi một ngày, nếu không cho dù kinh mạch nó chịu được, tâm thần hắn cũng sẽ không chịu nổi, sẽ sụp đổ."
Liễu Vân Thấm ngưng thanh mở miệng, khuyên nhủ.
Trong hồ, Mộ Dung Thiên chậm rãi mở hai mắt ra, suy yếu nhìn về phía Thẩm An Tại đang ngồi đọc sách không rời mắt, có chút chờ mong nhận được lời khen ngợi hoặc trấn an.
Nhưng chỉ đổi lại được một câu.
"Có thể nghỉ ngơi, nhưng ở chỗ này, mỗi một phút, mỗi một giây bị lãng phí, đều cần bù lại gấp mười lần ở phía sau, cái giá phải trả còn là gấp trăm lần để đền bù."
Thẩm An Tại cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhàn nhạt mở miệng: "Cảnh Tuyết, đưa đồ ta chuẩn bị cho ngươi cho hắn."
"Phong chủ..."
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ nhíu mày, có chút không đành lòng.
Thẩm An Tại ngoái đầu lại: "Đưa cho hắn, dùng hay không thì để hắn tự chọn."
"Được rồi..."
Thiếu nữ khẽ thở dài, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một vò rượu ba cân đưa lên trước.
"Mộ Dung sư huynh, nếu thật sự không kiên trì được nữa thì nghỉ ngơi một chút đi."
Mộ Dung Thiên trầm mặc, chăm chú nhìn vò rượu kia.
Năm ngày qua, hắn không biết phải chịu bao nhiêu đau đớn do Linh khí cọ rửa, nói thật ban đầu hắn vẫn còn cắn răng kiên trì, nhưng thời gian sau, trái tim có cứng cỏi hơn nữa cũng sẽ xuất hiện mệt mỏi.
Leng keng... Leng keng...!
Đúng lúc này, Linh khí bên người Tần Thiển Nguyệt bỗng nhiên run rẩy.
Từng sợi khí màu vàng óng lưu chuyển, liên tục không ngừng dũng mãnh tiến vào trong cơ thể nàng.
Nàng đã bắt đầu thử muốn đột phá Địa Linh cảnh!
Thấy cảnh này, Mộ Dung Thiên cắn răng một cái, trong lòng đã đưa ra quyết định.
Đúng như sư phụ nói, ở chỗ này thả lỏng dù chỉ một phút một giây, về sau cần tốn nhiều thời gian hơn để bù đắp.
"Tiểu sư muội yên tâm đi, sư huynh còn có thể chịu đựng được nữa!"
Mộ Dung Thiên nhếch miệng cười một tiếng, cố gắng làm ra dáng vẻ nhẹ nhàng.
Nhưng Tiêu Cảnh Tuyết có thể thấy rõ ràng, mắt Mộ Dung Thiên đã đầy tơ máu.
Nhìn đối phương kiên trì tiếp nhận vò rượu, cái miệng nhỏ nhắn của nàng muốn khuyên nhủ cái gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, xoay người rời đi.
Mà Mộ Dung Thiên cầm lấy vò rượu, hít sâu một hơi rồi xốc nắp đậy lên, nhìn qua chất lỏng màu đen bên trong, hắn không chút do dự ngửa đầu "Ọt ọt ọt" uống cạn mấy ngụm lớn.
Chất lỏng mặc dù khó coi, nhưng vào cổ họng lại là thanh lương không gì sánh được, khiến cho cơn mệt mỏi trong đoạn thời gian này của hắn tản đi không ít.
Cất kỹ vò rượu một bên, hắn giống như lần nữa khôi phục động lực, một lần nữa ngồi xếp bằng.
Linh khí bốn phía cuộn trào mãnh liệt hơn lúc trước!
"Đó là..."
Liễu Vân Thấm ngửi mùi thuốc thoang thoảng phát ra từ vò rượu, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Đó là Thanh Thần đan tứ phẩm."
Tiêu Cảnh Tuyết lui về, dịu dàng mở miệng: "Sau khi biết sư huynh muốn tới Thuần Nguyên trì tu luyện, Phong chủ đã tốn thời gian cả một đêm giúp hắn luyện chế ba cân Thanh Thần đan."
"Ba... Ba cân!?"
Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, không dám tin nhìn thoáng qua Thẩm An Tại.
Đan dược tứ phẩm, luyện theo đơn vị cân!?
Trước không nói dùng nhiều dược liệu như vậy, Từ đường chủ chắc có lẽ đã ôm lòng muốn giết người.
Lại nói tới chuyện một đêm luyện ra ba cân tứ phẩm đan dược, thực lực này...
Chỉ sợ phóng tầm mắt nhìn khắp Nam Quyết vực, có thể làm được cũng chỉ có những tông sư luyện dược nhiều năm của Dược Vương cốc mà thôi.
"Ta còn tưởng rằng mỗi ngày ngươi chỉ biết câu cá ngắm hoa chứ."
Liễu Vân Thấm nhìn thoáng qua người bên cạnh.
Có ba cân Thanh Thần Đan ở đây, Mộ Dung Thiên quả thực còn có thể kiên trì thêm một thời gian nữa.
"Chuyện ngươi không biết về ta, còn nhiều lắm."
Thẩm An Tại mỉm cười.
Liễu Vân Thấm chỉ yên lặng gật đầu, không phản bác.
Quả thật, đối với vị Thanh Vân phong chủ này, nàng tựa như một chút cũng không hiểu.
Ví dụ như...
"Luyện thành... dạng bùn đen, lẽ nào đối với dược hiệu có tăng lên sao?"
"..."
Khoé miệng Thẩm An Tại giật một cái, lựa chọn không đáp lại.
Hắn cũng không muốn luyện thành như vậy!
Không có Linh khí, cũng không có tinh thần lực.
Hắn không thể như luyện dược sư bình thường, dùng Linh khí và tinh thần lực để xoa bóp thành đan, chỉ có thể lợi dụng tri thức dược đạo của mình, tận khả năng dung hợp dược hiệu.
Có thể luyện thành hình hài bùn đen như vậy, đã là rất làm khó hắn rồi.
Thẩm An Tại bất đắc dĩ, nhìn thoáng qua Tiêu Cảnh Tuyết, trong lòng thở dài.
Đợi khi thu được đồ đệ, khi giúp nàng giải quyết vấn đề Thực Cốt chi độc, trọng trách luyện dược sẽ giao lại cho nàng!
Dù sao đối với dược đạo, hắn chắc chắn Tiêu Cảnh Tuyết vốn đã rất hứng thú, bồi dưỡng nàng thành thủ tịch Luyện dược sư của Thanh Vân phong cũng không tệ.
Chí ít đan dược nàng luyện ra khẳng định đẹp mắt hơn so với đồ vật đen thui không bắt mắt của mình, càng bán được giá hơn.
Hơn nữa...
Quan trọng nhất là nếu mang thứ hắn luyện chế ra bán, nhất định không có ai muốn!
Chỉ vì bề ngoài thật sự là quá kém, nếu giá cả thấp, người ta lại cảm thấy có thể là hàng giả, còn sợ có tai hoạ ngầm gì xảy ra.
Một bên khác, Tần Bá Sơn vốn đã chuẩn bị nhìn Mộ Dung Thiên từ bỏ thì sửng sốt, bao gồm cả Viên công công cũng đang há mồm cảm thấy có chút buồn nôn.
Hai người đều chớp chớp mắt, nhìn Mộ Dung Thiên lại khoanh chân nhập định, ngơ ngác.
Thứ bùn nhão xanh đen tiểu tử kia uống là cái gì?
Sao sau khi uống xong, hắn bỗng nhiên lại bắt đầu luyện hóa Linh khí?
Hắn không thấy mệt sao?