Chương 67: [Dịch] Đồ nhi chớ hoảng, đã có vi sư!

ký chủ đừng khóc, hệ thống hiểu được ngươi.

Phiên bản dịch 7611 chữ

"Không có khả năng!"

Tần Bá Sơn kinh hô, gắt gao nhìn chằm chằm một màn này.

Thậm chí Liễu Vân Thấm, Viên công công cũng là mắt đầy vẻ không dám tin.

Chỉ bằng mấy chục lần châm cứu vừa rồi Thẩm An Tại điểm ở trên người Mộ Dung Thiên Bình, không nói có thể khiến Linh khí bạo loạn trong thể nội được uốn nắn, lại còn thành công đột phá Quy Nguyên cảnh?

Thủ đoạn thần hồ kỳ kỹ như thế, cho dù là Bắc Thần Dược vương tới, chỉ sợ đều không thể làm được!

"Rốt cuộc phong chủ Thanh Vân phong này là người như thế nào..."

Viên công công híp mắt, không ngừng đánh giá Thẩm An Tại.

Trước đó, hắn chưa từng nghe nói Linh Phù sơn còn có nhân vật như vậy.

"Sư phụ..."

Vành mắt Mộ Dung Thiên phiếm hồng, hắn có thể thấy rõ ràng sự mệt mỏi rã rời sâu trong đáy mắt sư phụ mình.

Mặc cho thần kinh hắn có đau khổ như thế nào, giờ phút này cũng minh bạch vì cái gì mình hôn mê cũng không chịu cảnh tâm mạch bị vỡ vụn mà chết, ngược lại nước chảy thành sông, ngưng khí Quy Nguyên.

Là sư phụ lão nhân gia xuất thủ!

[Độ sùng bái +50]

[Cấp độ sùng bái trước mắt: 8, thu được cơ hội rút thưởng x1, Ngộ Đạo đan x1, đan phương Ngộ Đạo đan]

Thẩm An Tại vỗ nhẹ lên vai thiếu niên, phất tay áo đứng dậy.

"Mộ Dung sư huynh!"

Tiêu Cảnh Tuyết phản ứng lại, chạy chậm tiến lên điều tra tình huống trong cơ thể Mộ Dung Thiên.

Thiếu niên khẽ lắc đầu, ra hiệu bản thân không sao.

Nhưng lúc đứng dậy thì toàn thân truyền đến cơn đau kịch liệt tê tâm liệt phế khiến hắn nhe răng không thôi, đặt mông ngồi trở lại.

Thẩm An Tại hơi hơi quay đầu lại: "Tình trạng thân thể của ngươi bây giờ, trong thời gian ngắn sắp tới sẽ không thích hợp tu luyện, chuẩn bị khởi hành về Thanh Vân phong, vi sư thay ngươi điều dưỡng thân thể."

"Vâng, thưa sư phụ!"

Mộ Dung Thiên nhịn đau, cung kính gật đầu, sau đó được Tiêu Cảnh Tuyết đỡ dậy.

"Không ngờ ngươi lại có thể thi triển châm pháp huyền diệu như vậy."

Liễu Vân Thấm nhìn thấy nguy cơ đã giải trừ, khẽ thở phào, đang mở miệng, lại nhìn thấy Thẩm An Tại suýt nữa trượt chân chúi xuống đất.

Nàng theo bản năng đưa tay đỡ, nhíu mày hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Ngửi thấy làn gió thơm đập vào mặt, cảm thụ bàn tay ngọc mềm mại kia, Thẩm An Tại lắc đầu cười khổ.

"Không sao, chỉ là thi triển châm pháp này quá hao phí tâm thần."

"Vậy ngươi có muốn ở chỗ này nghỉ ngơi thật tốt không?" Liễu Vân Thấm quan tâm hỏi thăm.

"Không, trạng thái kinh mạch của Mộ Dung Thiên quá kém, ta phải trở về điều trị cho hắn."

Thẩm An Tại phủ quyết, nhìn giai nhân tuyệt mỹ dìu mình bên cạnh: "Làm phiền Liễu trưởng lão đỡ ta một hồi, ta cũng không muốn gục ngã trước mặt đồ đệ, quá mất mặt."

Liễu Vân Thấm kịp phản ứng hai người bây giờ đang tiếp xúc thân thể, gương mặt ửng đỏ, nhưng nhẹ nhàng gật đầu, đồng thời trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Cũng không biết gia hỏa này nghĩ như thế nào.

Rõ ràng là đã mệt mỏi thành bộ dạng này, nhưng ở trước mặt đồ đệ còn muốn mặt mũi như vậy.

"Đi thôi, về Linh Phù sơn!"

Liễu Vân Thấm hơi hơi quay đầu, ấm giọng mở miệng.

Hai người phía sau đáp ứng, Tiêu Cảnh Tuyết đỡ Mộ Dung Thiên theo sát phía sau bọn họ.

Trong hồ, Tần Thiển Nguyệt nhìn thiếu niên áo đen được người đường đường là Thanh Thủy Quận chúa đỡ đi xa, đôi mi thanh tú cau lại, chẳng biết tại sao trong lòng dâng lên một chút không vui.

Mặc dù mình chướng mắt Mộ Dung Thiên, nhưng tốt xấu gì hắn cũng có hôn ước với mình.

Giao ước ba năm chưa qua, hôn ước cũng không tính là giải trừ.

Bây giờ thấy hắn gần gũi với những người khác như thế, trong lòng khó tránh khỏi có chút khó chịu.

Hơn nữa còn là khác giới... còn là con gái duy nhất của Trấn Nam vương, Quận chúa Thanh Thủy quận Tiêu Cảnh Tuyết có thân phận không thấp.

"Mộ Dung Thiên..."

Tần Thiển Nguyệt thì thào cái tên này, thần sắc lần nữa khôi phục đạm mạc.

Đột phá Quy Nguyên cảnh đều lao lực như vậy, còn thiếu chút nữa vì lỗ mãng mà mất mạng, người như vậy sao xứng với mình?

Giao ước ba năm, đến lúc đó sẽ để hắn tận mắt nhìn thấy chênh lệch giữa thiên tài và người thường, để hắn biết rõ mình và hắn hoàn toàn sẽ không phải là người cùng một thế giới!

...

Sau khi Tiêu Cảnh Tuyết cáo biệt Lệ phi, bốn người liền điều khiển phi thuyền, bước lên đường trở về Linh Phù sơn.

Trên phi thuyền, Tiêu Cảnh Tuyết vận khí cho Mộ Dung Thiên, ôn dưỡng kinh mạch, lợi dụng tri thức dược đạo của mình để giảm bớt cảm giác đau đớn của hắn.

Mộ Dung Thiên thì vẻ mặt tự trách cùng cảm động nhìn Thẩm An Tại đứng một bên trầm mặc không nói.

Thiếu niên trong lòng có chút khẩn trương, thấp thỏm suy nghĩ miên man.

Làm sao bây giờ?

Liệu có khi nào sư phụ vì hành vi lỗ mãng vừa rồi của mình mà hồi phong trách phạt bản thân không?

Nhìn sắc mặt sư phụ kém như vậy, khẳng định là để có thể cứu chữa mình mà đã tiêu hao không ít, bản thân khiến lão nhân gia không vui, có khi nào bị trục xuất khỏi sơn môn không?

So với Mộ Dung Thiên nghĩ ngợi lung tung thì trong lòng Thẩm An Tại lại cuống quít mở miệng.

"Hệ thống, mau mau mau, trả hàng hoàn tiền!"

"Châm pháp này của ngươi hoàn toàn cũng không dễ dùng, ta không cần, ngươi mau thu hồi đi!"

[Hàng đã thành giao, tuyệt không hoàn trả]

"Gian thương, không có chính sách bảy ngày đổi trả sao, không có hậu mãi hỗ trợ sao, ta muốn tố cáo ngươi!"

"Châm pháp này thật sự không dễ dùng, bằng không ngươi trả lại hai năm rưỡi tuổi thọ cho ta cũng được..."

[...】

Hệ thống trực tiếp lựa chọn không thèm để ý đến tên túc chủ vô sỉ này.

Khi kêu gọi thế nào cũng không được đáp lại, sắc mặt Thẩm An Tại sụp đổ, trong lòng không ngừng kêu khổ.

Hắn biết, năm năm thọ mệnh của mình có lẽ không trở lại được.

Tận năm năm đó!

Một đời người có được mấy lần năm năm!?

Kìm nén cảm giác muốn khóc trong lòng, Thẩm An Tại hít sâu một hơi, chấp nhận sự thật mình sẽ chết sớm hơn năm năm, rồi nhìn về hướng thiếu niên áo đen bên kia.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên áo đen lập tức khẩn trương lên, ánh mắt thấp thỏm.

"Hừ!"

"Tiểu tử ngươi xem ta hồi phong thu thập ngươi như thế nào, lần này nếu không phải sư phụ ngươi ở đây, mạng ngươi cũng mất rồi!"

Buồn khổ về năm năm tuổi thọ, giờ phút này hắn phát tiết toàn bộ lên người Mộ Dung Thiên.

Mặc dù ngữ khí mang theo tiếng quát lớn, nhưng kỳ thật trong lòng hắn không có hối hận gì.

Trong khoảng thời gian ở chung này, hắn sớm đã dung nhập thân phận phong chủ Thanh Vân phong, đã sớm coi Mộ Dung Thiên là đệ tử chân chính của mình.

Nếu như phải trơ mắt nhìn hắn chết, hoặc là toàn bộ kinh mạch bị phế, hắn cảm thấy mình hẳn là làm không được.

Mộ Dung Thiên cúi đầu, bộ dạng như chịu phạt sai lầm.

"Được rồi được rồi, đây không phải là không có ủ thành đại họa sao, tuổi của hắn còn nhỏ, mắt thấy Tần Thiển Nguyệt đột phá Địa Linh cảnh ngay bên cạnh, có lòng tranh cường háo thắng có thể lý giải, lần sau chú ý chừng mực là được."

Liễu Vân Thấm ở một bên ôn nhu khuyên nhủ, đồng thời trừng mắt nhìn Mộ Dung Thiên.

"Còn không mau đến nhận sai với sư phụ ngươi?"

Thiếu niên vội vàng phản ứng lại, rụt rè mở miệng: "Sư phụ, đệ tử biết sai rồi..."

"Phong chủ, ngài đừng trách Mộ Dung sư huynh, thương thế của hắn chưa lành..."

Tiêu Cảnh Tuyết ở bên cạnh cũng chớp mắt mở miệng cầu xin cho Mộ Dung Thiên.

Dưới sự giáp công ba phương, Thẩm An Tại soạn xong sớ trách phạt nhưng nói không nên lời. Hắn chỉ vào Mộ Dung Thiên thật lâu, cuối cùng khoát tay thở dài một hơi.

Tổn thất của mình là năm năm tuổi thọ, còn không biết làm sao nói cho bọn họ biết.

Cuối cùng, nỗi chua xót và buồn khổ như vậy chỉ có thể lặng lẽ tự gánh lấy, không ai hiểu được, không ai biết được, cũng không ai có thể hiểu được...

Hắn nhìn biển mây phương xa, đáy mắt ẩn ẩn có nước mắt chảy dài.

[Ký chủ đừng khóc, còn bản hệ thống hiểu ngươi nha]

"Cút..."

Bạn đang đọc [Dịch] Đồ nhi chớ hoảng, đã có vi sư!

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    10mth ago

  • Lượt đọc

    53

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!