Lăng Phi Sương nhìn người trung niên tươi cười dễ mến trước mặt, nhẹ nhàng chắp tay.
"Bái kiến Thẩm trưởng lão, đệ tử không đói, là phụng mệnh gia sư tới xin trưởng lão luyện đan."
"Ồ, luyện đan gì?"
Thẩm An Tại chớp chớp mắt.
"Tứ phẩm Tụ Địa đan."
Nghe nói như thế, hắn sửng sốt, sau đó có chút nghi hoặc dò xét nữ tử trước mắt vài lần.
"Tụ Địa đan?"
"Đây chính là đan dược dùng cho võ giả Địa Linh cảnh tu luyện, sư điệt không phải mới bước vào Quy Nguyên cảnh, sao lại cần Tụ Địa đan?"
Lăng Phi Sương cũng không giải thích quá nhiều, chỉ mở miệng: "Công pháp cần."
"Như vậy à..."
Thẩm An Tại sờ cằm, gật đầu nói.
"Luyện ngược lại có thể luyện, chẳng qua qua một đoạn thời gian mới được, linh dược trong vườn ta vừa trồng, không thích hợp lập tức ngắt lấy, nếu mua linh dược thì không khỏi có chút lãng phí."
Nghe hắn nói, Lăng Phi Sương trong lòng cả kinh.
Lúc đầu sư phụ bảo nàng đến xin đan dược, nàng còn rất không tin, hôm nay nghe chính miệng hắn đồng ý, nàng không khỏi khiếp sợ.
Thẩm trưởng lão từ lúc nào lại trở thành luyện dược sư tứ phẩm rồi?
"Làm phiền Thẩm trưởng lão, đệ tử kia qua mấy ngày lại đến."
Lăng Phi Sương chắp tay, định cáo từ.
" y, Lăng sư điệt đừng nóng vội, đến cũng đã đến rồi, không bằng theo ta đi dạo quanh núi một vòng, ăn ít bánh uống ngụm trà."
Thẩm An Tại vội vàng ngăn nàng lại, cười ha hả mở miệng.
"Chuyện này..." Lăng Phi Sương khẽ nhíu mày, nàng vẫn còn muốn trở về tiếp tục tu luyện.
"Đi thôi đi thôi, vừa hay đồ nhi kia của ta đang ở diễn võ trường luyện kiếm. Các ngươi thân là sư huynh đệ đồng môn, cũng có thể luận bàn với nhau chỉ giáo một phen."
Thẩm An Tại vẻ mặt nhiệt tình, khiến Lăng Phi Sương có chút không quen.
Lần trước nàng tới, đối phương cũng rất nhiệt tình, sau đó liền hỏi mình mượn một vạn kim tệ.
Nhưng sau khi do dự, nàng vẫn lựa chọn gật đầu đồng ý.
Đúng lúc trước nghe nói Mộ Dung Thiên đã thi triển một môn kiếm pháp không tệ trong lần thi đấu môn phái, lần trước không nhìn thấy, lần này đi xem cũng không sao.
Nàng thật muốn biết, dạng kiếm pháp nào mà lại khiến Mộ Dung Thiên lúc trước cự tuyệt Kính Nguyệt chưởng mà sư phụ mình cho.
Dưới sự mời chào nhiệt tình của Thẩm An Tại, hai người cùng nhau đi về hướng diễn võ trường.
...
Trong diễn võ trường.
Mộ Dung Thiên đang khoanh chân ngồi, gắt gao ấn kiếm đen phía sau mình.
Đầu hắn đầy mồ hôi, kiếm thế lăng lệ ác liệt đã lưu lại từng dấu vết trên những viên gạch gần đó.
"Sao sư phụ còn chưa tới, nếu còn không đến, ta khống chế không nổi..."
Mộ Dung Thiên hơi lo lắng, khó khăn lắm mới thấy kiếm thế của mình hưng phấn như vậy, ngay cả Vô Song Ngự Kiếm quyết cũng có cảm giác minh ngộ, nếu bỏ lỡ cơ hội lần này không biết phải đợi bao lâu nữa.
"Không được, ta đi tìm hắn!"
Lại chờ thêm một lát, thấy còn chưa đến người, mặt hắn lộ vẻ gấp gáp đứng dậy.
Nhưng vào lúc này, trên sơn đạo phương xa có hai người cất bước đi tới.
Khi nhìn thấy người tới, trong mắt Mộ Dung Thiên hiện lên vẻ mừng rỡ, lập tức xông tới.
"Sư phụ, rốt cục ngài cũng tới!"
Mắt thấy thiếu niên áo đen bay vút đến, Thẩm An Tại hốt hoảng thối lui đến sau lưng Lăng Phi Sương.
"Lăng sư điệt, kiếm thế của đồ nhi ta có thành tựu, muốn tìm ngươi luận bàn một phen, ngươi cứ việc động thủ, không sợ làm hắn bị thương!"
Tuy rằng Lăng Phi Sương cũng chỉ mới có Quy Nguyên cảnh sơ kỳ, nhưng tốt xấu gì cũng là đệ tử thân truyền của Liễu Vân Thấm, nắm giữ võ kỹ Địa giai, trợ giúp Mộ Dung Thiên khống chế kiếm thế xao động hẳn là không thành vấn đề.
Lăng Phi Sương nhìn thấy kiếm quang lấp lóe quanh người Mộ Dung Thiên, cùng với Thẩm An Tại núp ở phía sau, lập tức ngây ngẩn cả người.
Không phải... tới ăn bánh uống trà sao?
Tại sao lại biến thành Mộ Dung Thiên muốn tìm mình luận bàn?
Nhưng không kịp ngẫm nghĩ, trước mắt đã có kiếm quang ập tới.
Nàng nhíu cặp mày thanh tú, đẩy ra một chưởng.
Chưởng ảnh mờ mịt, giống như du long xuyên qua mấy đạo kiếm quang lăng lệ ác liệt, tinh chuẩn vô cùng khắc ở lồng ngực Mộ Dung Thiên.
Bịch!
Ngực hắn kia khó chịu, trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Trong mắt Thẩm An Tại hiện lên vẻ kinh ngạc, thị lực và
Không hổ là vị trí thứ nhất trong thi đấu môn phái nhiều năm trước, Lăng sư điệt đích xác không đơn giản!
Đối với Lăng Phi Sương, hắn cũng không hiểu quá nhiều.
Chỉ biết nàng là đệ nhất môn phái trước khi Mộ Dung Thiên soán ngôi, mà mỗi lần chiến đấu đều là nghiền ép thủ thắng, chưa từng khó khăn trắc trở.
Chẳng qua chẳng biết tại sao trong hai năm gần đây, tu vi của nàng bắt đầu tiến triển chậm chạp, dần dà đã bị không ít người đuổi kịp.
"Đồ nhi, vi sư ra tay sợ làm tổn thương ngươi, cho nên mới cố ý tìm Lăng sư tỷ cùng con luyện kiếm, ngươi chiêu đã tỷ ấy cho tốt, vi sư xin phép rút lui trước!"
Lăng Phi Sương đẩy lùi Mộ Dung Thiên, vừa định quay đầu hỏi lại nghe thấy tiếng nói từ xa truyền đến.
Thẩm An Tại chạy thẳng mất hút.
Nàng nhíu mày, nàng còn chuẩn bị tùy tiện dạo một chút rồi trở về tu luyện.
Mà Mộ Dung Thiên nghe được lời sư phụ nói, ánh mắt càng lộ ra vẻ hưng phấn.
"Bá", kiếm đen sau lưng ra khỏi vỏ, hắn cao giọng mở miệng.
"Đa tạ Lăng sư tỷ, sư đệ đến đây!"
Vừa nói xong, khí thế cả người hắn đột nhiên đại biến, ánh mắt sắc bén, cả người phảng phất hóa thành một thanh bảo kiếm hơn phân nửa được ra khỏi vỏ.
Nhận thấy hắn biến hóa như vậy, đôi mắt đẹp của Lăng Phi Sương chớp lên, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng có chút kinh ngạc.
Thế kiếm này hình như có chút không bình thường, đã mơ hồ có kiếm ý.
Rất nhanh nàng đã kịp phản ứng, Thẩm trưởng lão tìm mình luận bàn với Mộ Dung Thiên là giả, lừa mình làm bao cát dưỡng kiếm là thật.
Chẳng qua...
Nàng thật sự muốn thử xem rốt cuộc thực lực của Mộ Dung Thiên như thế nào.
Mộ Dung Thiên cầm kiếm trong tay, dưới sự thi triển của Phù Quang Đạp Ảnh Địa giai, thân pháp Địa giai lại phân hóa tại chỗ thành hai cái bóng, đồng thời cầm kiếm tấn công về phía trước, kiếm quang như lưới, tốc độ cực nhanh.
Đối mặt với một màn này, Lăng Phi Sương thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, không hề thấy vẻ bối rối chút nào.
Mũi chân nàng nhẹ nhàng điểm một cái, thân thể liền bắt đầu hư ảo, trong nháy mắt lông tóc không tổn hao gì, xuyên qua lưới kiếm của Mộ Dung Thiên, cũng không quay đầu lại, đưa tay vỗ về phía một đạo tàn ảnh sau lưng.
Bịch!
Mộ Dung Thiên lại ăn một chưởng, trực tiếp chật vật nhào về phía trước, chúi xuống như chó tranh ăn.
Lăng Phi Sương hời hợt phất tay áo, từ từ quay đầu, lành lạnh mở miệng.
"Kiếm thế của ngươi không tệ, nhưng không đủ thuần túy, nên hóa phức tạp thành đơn giản mới đúng."
Kiếm thế quanh người Mộ Dung Thiên phun trào, sau khi bò dậy hắn như có điều suy nghĩ, nâng kiếm xông lên.
"Đa tạ sư tỷ chỉ điểm, lại đến!"
Nhưng kết quả vẫn như cũ, Lăng Phi Sương dễ dàng tránh khỏi công kích của hắn, một chưởng đánh hắn lui lại.
Từ đầu đến cuối, nàng thậm chí ngay cả võ kỹ cũng chưa từng dùng qua.
Nơi xa, Thẩm An Tại đứng ở sau cây nhìn một màn này, có chút kinh ngạc.
"Đậu xanh, lợi hại như vậy?"
Biểu hiện của Lăng Phi Sương quả thực làm hắn khiếp sợ, cùng là Quy Nguyên cảnh, đừng nói võ kỹ, thậm chí còn rất ít dùng linh nguyên.
Mà không giống Mộ Dung Thiên, mỗi một lần xuất kiếm đều có thể nhìn thấy trên thân kiếm có linh nguyên cường đại phun trào.
Cộng thêm kiếm thế quanh thân hắn, tuy nhìn qua rất lợi hại, nhưng dường như cũng không có tác dụng gì, ngay cả góc áo Lăng Phi Sương cũng không chạm nổi.
Chênh lệch giữa hai người không phải nắm giữ thủ đoạn mạnh yếu, kém chính là nhãn lực và kinh nghiệm đối chiến.