"Thẩm trưởng lão, ngươi rốt cuộc có chuyện gì?"
Hai người đi ra bên ngoài, Trịnh Tam Sơn thật sự chịu không nổi ánh mắt của Thẩm An Tại, nhịn không được hỏi thăm.
Tên kia chà xát đôi bàn tay, cười ha hả nói: "Là như vầy, vì phòng ngừa linh dược của Thanh Vân phong lại bị trộm, ta muốn mời Trịnh trưởng lão hỗ trợ luyện một tòa đại trận hộ phong, về phần hiệu quả thì..."
"Không kém bao nhiêu với đại trận hộ sơn của Linh Phù sơn là được rồi."
"Cái gì!?"
Trịnh Tam Sơn choáng váng, con mắt dưới mặt nạ nhìn chằm chằm Thẩm An Tại.
"Thẩm trưởng lão, ngươi có biết hộ sơn đại trận lúc trước cần dùng bao nhiêu người Thanh Phù phong của chúng ta, bao nhiêu năm mới tế luyện ra được không?"
"Ngươi bảo ta luyện cho ngươi Thanh Vân phong một bộ?"
Thẩm An Tại biết chuyện này rất khó, nên lấy một vạn kim tệ từ trong nhẫn trữ vật ra, cười ha hả đặt vào trong tay hắn, còn trừng mắt nhìn hắn.
"Cũng đâu phải bảo ngươi làm không công, không phải còn có thù lao sao?"
Trịnh Tam Sơn ước lượng một vạn kim tệ trong tay, một mặt phiền muộn.
"Ngươi nghĩ Thanh Phù phong ta thiếu một vạn kim tệ sao? "
Tuy nói như thế, nhưng động tác thu tiền của hắn thật ra rất nhanh, một vạn kim tệ trực tiếp bỏ vào trong nhẫn trữ vật, đồng thời mở miệng.
"Một vạn kim tệ không đủ, ngươi còn phải luyện chế đan dược cần thiết cho Thanh Phù phong ta, trận pháp hộ phong có thể luyện, nhưng hiệu quả chắc chắn không bằng hộ sơn đại trận, hơn nữa phí tài liệu do Thanh Vân phong tự trả."
Trịnh Tam Sơn ho khan một tiếng mở miệng.
Nghe hắn nói vậy, Thẩm An Tại lắc đầu liên tục, tiến lên vỗ vỗ bả vai, lời nói thấm thía.
"Lão Trịnh à, ngươi sai rồi, ta đây không phải tới thương lượng với ngươi, chuyện ngươi trộm linh dược của Thanh Vân phong lúc trước, lúc này Chưởng môn cùng các trưởng lão khác còn không biết."
"Nếu lát nữa ta nói chuyện này cho chưởng môn bọn họ, ngươi nói xem uy vọng của Thanh Phù phong ở đâu, ngươi đường đường là phù sư ngũ phẩm, biết đặt thanh danh ở đâu, cần gì vì chút việc nhỏ này mà hủy hoại cả đời mình chứ?"
Khóe miệng Trịnh Tam Sơn giật một cái: "Ngươi không có chứng cứ nha."
"Ồ?"
Thẩm An Tại nháy mắt, "Đồ chơi này cần chứng cớ không, ngươi có biết cái gì gọi là bịa đặt hay không... Nếu ngươi không đồng ý, ta về sau mỗi ngày bảo đám đào hát ở Phù Dung hiên tới Linh Phù sơn gọi tên của ngươi là..."
Ngẫm nghĩ một chút, hắn đột nhiên lắc đầu, vuốt cằm như nghĩ tới điều gì.
"Không không, vẫn nên để đám nam nhân kia tới hô mới tốt, vừa kêu vừa ôm mông khóc..."
Trịnh Tam Sơn xiết chặt nắm tay, mặt đầy bi phẫn.
Con mẹ nó, tên trưởng lão này có dáng vẻ gì của trưởng lão không?
Như thế nào nói chuyện làm việc đều giống như thổ phỉ lưu manh, cứ như vậy không biết xấu hổ sao?
Ngay cả loại thủ đoạn hạ tam phiệt này mà cũng nghĩ ra được?
Có còn là người hay không?
"Yên tâm, ta luyện thuốc cho cả Thanh Phù phong thì không được, nhưng Vu sư điệt nếu cần thuốc gì, cứ việc tới tìm ta."
Thẩm An Tại lại nói, vỗ ngực bảo đảm.
Trịnh Tam Sơn mặc dù vạn ý muốn cự tuyệt, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể đắng chát gật đầu.
Hắn dám cự tuyệt sao?
Những chuyện kia Thẩm An Tại khẳng định có thể làm được, đừng quên hiện tại Liễu Vân Thấm vẫn đang chờ ở đại điện Thanh Phù phong.
"Vậy chuyện này quyết định như vậy nha, chúng ta chờ tin tốt của lão Trịnh!"
Vỗ vỗ bờ vai của hắn, Thẩm An Tại ngân nga rời đi.
"Hoa đào nở rợp núi, lá liễu che kín trời..."
...
Bên ngoài Thanh Phù phong, Liễu Vân Thấm tò mò nhìn bên cạnh: "Ngươi tìm Trịnh trưởng lão rốt cuộc muốn làm gì?"
"Không có gì, chỉ là muốn ôn chuyện một chút."
Thẩm An Tại cười ha ha, sau đó qua loa lấy lệ.
"Ôn lại chuyện cũ?"
Liễu Vân Thấm lộ vẻ hồ nghi, hai người bọn họ có chuyện cũ để ôn sao?
Hơn nữa cho dù là ôn chuyện, mang mình tới đây làm gì?
"Nghe chưởng môn nói hôm nay Phi Sương bị ngươi lừa nuôi kiếm cho Mộ Dung Thiên, luyện thế nào?"
Nàng lắc đầu, sau đó hỏi những chuyện khác.
Nghe xong lời này, Thẩm An Tại lập tức ngượng ngùng cười.
"Chuyện này ngươi tình ta nguyện... Có thể gọi là lừa gạt sao?"
Liễu Vân Thấm lườm hắn một cái, ở chung một đoạn thời gian, nàng có thể hiểu được Thẩm An Tại là người thế nào.
Thời điểm đứng đắn thì so với ai cũng nghiêm chỉnh hơn, thời điểm không đứng đắn, ai cũng không nghĩ ra hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Ví dụ như dẫn theo Quận chúa cầm bao tải đến Linh Dược đường cướp thuốc...
"Mặc dù Phi Sương không biết giao tiếp, nhưng về chuyện chiến đấu, kinh nghiệm của nàng rất phong phú. Nếu Mộ Dung Thiên có thể học với nàng, cũng không tệ."
Liễu Vân Thấm nhấc tay vuốt lại góc áo, ôn nhu mở miệng: "Nếu có thể lĩnh ngộ một loại kiếm ý nào đó, cộng thêm những kiếm pháp ngươi dạy cho hắn, thắng được Tần Thiển Nguyệt cũng không phải là không thể."
Thẩm An Tại hơi kinh ngạc: "Không phải ngươi vẫn không tin hắn có thể thắng sao?"
Thần sắc người trước hơi giật mình, trong đầu nhớ lại trong Thuần Nguyên trì, Mộ Dung Thiên dốc hết toàn lực cố gắng hết sức cũng phải ngưng khí Quy Nguyên.
Khổ đau do lượng Linh khí như biển đó cọ rửa thân thể giống như vạn trùng phệ tâm, hắn phải thừa nhận gần cả tháng mà không rên một tiếng!
Tính bền dẻo này, có thể xuất hiện trên người một thiếu niên quả thực chính là không thể tưởng tượng.
Nếu dựa theo trước kia, dù Mộ Dung Thiên có thể đến Quy Nguyên cảnh, Liễu Vân Thấm vẫn sẽ không tin hắn sẽ là đối thủ của Tần Thiển Nguyệt.
Nhưng sau khi thấy cỗ quật cường không cam chịu số phận kia, nàng vậy mà bắt đầu dao động.
Thậm chí lúc đó đã sinh ra một ý nghĩ khó mà tin nổi.
Có lẽ... Mộ Dung Thiên thật sự có thể thắng?
"Những ngày này Quận chúa ở Thanh Vân phong, ngươi cảm thấy thế nào?"
Liễu Vân Thấm không trả lời hắn, ngược lại hỏi chuyện khác.
"Cảnh Tuyết à, rất tốt, vừa thông minh lại thấu hiểu, so với tên ngốc Mộ Dung Thiên kia còn khiến ta bớt lo hơn nhiều."
Thẩm An Tại sờ cằm rồi mở miệng, nhớ đến Tiêu Cảnh Tuyết giống như một mỹ nhân bị bệnh nhu nhược nhu thuận.
Ai cũng nói con gái là chiếc áo bông nhỏ của phụ thân, nữ đồ đệ này cũng là cây dù của sư phụ!
Sau khi Tiêu Cảnh Tuyết lên núi, Thẩm An Tại mới biết, hóa ra đồ đệ cũng có thể hiểu chuyện như vậy.
Thẩm An Tại mỗi lần luyện đan đều gọi nàng đến một bên quan sát, giảng giải cho nàng.
Hai người mặc dù không có danh thầy trò, nhưng đã có nghĩa sư đồ.
Tiêu Cảnh Tuyết lại thông minh, rất nhiều thứ vừa nghe đã hiểu, còn có thể suy một ra ba, là loại hình học sinh mà lão sư thích nhất.
"Về chuyện thu Quận chúa làm đồ đệ, ngươi suy nghĩ thế nào rồi?" Liễu Vân Thấm lại hỏi.
"Chuyện này sao, không phải lần trước đã nói rồi sao, chờ sau khi chuyện của Mộ Dung Thiên và Tần gia chấm dứt rồi nói tiếp."
Thẩm An Tại cười ha ha mở miệng.
Theo tình huống trước mắt, độ sùng bái của Mộ Dung Thiên sắp đầy cấp, chắc chắn là sau ước hẹn ba năm.
Dù lúc này hắn muốn thu, hệ thống cũng không cho.
Liễu Vân Thấm kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi có phải mượn cái cớ này để Vương gia tỏ thái độ, đến lúc đó lại đi giữ thể diện cho ngươi?"
Thẩm An Tại vội lắc đầu: "Ta không có, ngươi đừng nói bừa."
Nếu hắn muốn làm vậy, sao không trực tiếp thu Tiêu Cảnh Tuyết làm đồ đệ là xong chuyện?
Đến lúc đó đều là người một nhà cả, chẳng lẽ Tiêu Ngạo Hải còn có thể nhìn bọn họ bị bắt nạt ở Thiên Tuyết tông?
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt đẹp của Liễu Vân Thấm hiện lên dị sắc: "Hiểu rồi."
Xem ra Thẩm An Tại vẫn chậm chạp không thu Quận chúa làm đồ đệ, là đang suy xét thành ý của Vương gia bên kia.
Đến lúc ước hẹn ba năm tới rồi, nếu Lang uyên không có việc gì lớn, để Vương gia mang theo vài tên phó tướng của hắn cùng tới Thiên Tuyết tông một chuyến!
Ba mươi vạn Lang quân là chắc chắn không thể đi được...
Bằng không hoàng thất Bắc Minh triều sẽ bị dọa đến tối ngủ không yên.