Bên trong vườn trúc.
Sau khi tiễn hai người Liễu Vân Thấm đi, hai người Thẩm An Tại cùng Tiêu Cảnh Tuyết tay một con gà một con vịt, ăn ngon lành.
So với việc Thẩm An Tại nuốt từng ngụm lớn, Tiêu Cảnh Tuyết lộ ra vẻ nho nhã nhu hòa hơn nhiều.
Nhưng lượng ăn lại lớn hơn hắn nhiều.
Thẩm An Tại chẳng qua chỉ là Đoán Thể hậu kỳ, hơn nữa cũng không có vấn đề gì, một con gà một con vịt, hoàn toàn có thể đủ no.
Tiêu Cảnh Tuyết thì khác, trên người nàng mang Thực Cốt độc, ăn thêm một ít thức ăn có chứa Linh khí, có thể giúp đỡ ôn dưỡng thân thể, ức chế độc tố.
Thấy con lợn đang nướng bên cạnh ngọn lửa không?
Đó chính là Thẩm An Tại để lại cho Tiêu Cảnh Tuyết ăn một mình.
"Chậc chậc, Cảnh Tuyết à, không nghĩ tới cái bẫy do sư huynh ngu ngốc của ngươi làm ra lại có thể bắt được một Bạch Ngọc trư. Thứ này rất tốt, ngươi ăn vào, đảm bảo Thực Cốt độc sẽ không phát tác trong hai tháng."
Thẩm An Tại mút ngón tay, chậc chậc mở miệng.
"Hẳn đều là do Linh khí ở dược điền của Phong chủ hấp dẫn tới, tựa hồ nếu ở bên cạnh dược điền, chúng nó cũng có thể đạt được một chút lợi ích."
Tiêu Cảnh Tuyết tao nhã ăn thịt, nhẹ giọng mở miệng.
Nói đến chuyện này Thẩm An Tại lại đau xót trong lòng.
Không phải Tiên Linh tuyền nguyên là thứ tốt có thể trợ giúp võ giả tu luyện sao, hiện tại lại bị tên nghịch đồ Mộ Dung Thiên kia lấp mất.
Không có nguồn suối, hơi nước lại trở thành tiện nghi cho những linh cầm này, tẩm bổ chúng nó.
Nằm ở đây ngủ cũng có thể gia tốc trưởng thành.
Kỳ thật cũng không tính là tiện nghị cho bọn chúng...
Bọn chúng đã nhận được lợi ích từ nguồn suối, sau đó bọn chúng lại bị ăn thịt.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, đám người mình tương đương với uống Tiên Linh tuyền nguyên...
"Chỉ là mấy con linh cầm này dường như được Thanh Phù phong nuôi dưỡng, nếu để Trịnh trưởng lão biết được, hắn có..."
Tiêu Cảnh Tuyết lo lắng mở miệng.
"Cái gì mà Thanh Phù phong dưỡng, đồ chơi này lại không có viết tên, bị ta bắt ở Thanh Vân phong, chúng nó coi như lén xông vào đây, ta là nguyên cáo, châm tí lửa trừng phạt chúng nó chút thôi thì làm sao?"
Thẩm An Tại phun ra một cục xương, vừa ăn vịt ở tay trái, vừa không thèm để ý chút nào mở miệng nói.
Tiêu Cảnh Tuyết khẽ gật đầu, cảm thấy phong chủ nhà mình nói có lý.
Cũng đúng, là chúng nó xông vào Thanh Vân phong trước, trừng phạt chút thôi...
Nàng nhìn thoáng qua xương cốt trên mặt đất, ho khan một tiếng rồi không nghĩ nhiều nữa.
Đang lúc nàng chuẩn bị ăn tiếp, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người khập khiễng đến gần con đường nhỏ trúc uyển.
"Phong chủ, người kia là?"
Nàng có chút nghi ngờ vươn tay ra.
Thẩm An Tại quay đầu lại.
Trịnh Tam Sơn sờ mông, dọc theo đường đi hùng hùng hổ hổ.
Bị Liễu Vân Thấm đánh lén coi như xong xong, vừa rồi vội vã đến ăn chực, trên đường còn bị vấp một cái, răng suýt nữa bị dập nát.
Con mẹ ai đêm hôm khuya khoắt mặc đồ đen ngủ trong diễn võ trường chứ?
Trời đánh chốn này, Thanh Vân phong này ai cũng không bình thường!
Ngủ ở diễn võ trường thì thôi đi, còn ngủ như heo, đạp không tỉnh, không biết còn tưởng rằng đã chết.
"Trịnh trưởng lão?"
Thẩm An Tại cầm vịt nướng trong tay, ngây ngẩn cả người.
Trịnh Tam Sơn cũng ngây ngẩn cả người, lại nhìn con lợn nướng bên cạnh đống lửa.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, hắn lập tức liền giận dữ.
"Ngươi đang ăn cái gì, ta hỏi ngươi ăn cái gì!!"
"Hiểu lầm, đều là hiểu lầm a lão Trịnh!"
Thẩm An Tại vội vàng kéo xuống một cái chân vịt nhét vào trong miệng Trịnh Tam Sơn, trấn an tâm tình thiếu chút nữa bùng nổ.
"Chuyện này không phải như ngươi nghĩ, ta đang nhóm lửa sưởi ấm, heo nhà ngươi liền tự nhảy vào trong lửa, ta có ngăn cũng không ngăn được!"
Trịnh Tam Sơn đã chết lặng, sâu kín nhìn hắn, ánh mắt kia rất giống như một oán phụ nhỏ.
Thẩm An Tại bày ra vẻ mặt chân thành, tận tình khuyên bảo.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Trịnh Tam Sơn cầm chân vịt trong miệng lên, nhẹ nhàng mở miệng.
"Thẩm trưởng lão, ngươi nói những lời này, chính ngươi tin sao?"
"..."
"Lão Trịnh à, ngươi phải hiểu, Thực Cốt độc của Quận chúa, ta đây không phải là phải nghĩ biện pháp giúp nàng trì hoãn độc tính phát tác..."
Thẩm An Tại thở dài một hơi, vẻ mặt phiền muộn.
Trịnh Tam Sơn đưa mắt nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.
Tiêu Cảnh Tuyết lập tức dời ánh mắt đi, như việc không liên quan đến mình, chớp chớp mắt.
"Đêm nay trăng tròn quá..."
Mấy người ngẩng đầu nhìn mây đen đầy trời, bầu không khí nhất thời có chút tĩnh mịch lúng túng.
Nhìn dáng vẻ ủy khuất của Trịnh Tam Sơn, Thẩm An Tại dứt khoát ngả bài, đưa tay bắt chân vịt.
"Đến cùng thì ngươi có ăn hay không, không ăn thì trả cho ta."
Hắn vội lui về phía sau một bước, tránh thoát ma trảo, hung hăng cắn một miếng chân vịt trong tay, ánh mắt u oán.
"Ăn."
Đừng nói, tức giận thì tức giận, mùi vị của Ngũ Linh àp này thật sự rất thơm...
Trịnh Tam Sơn vừa dùng ánh mắt u oán, vừa vui thích ăn đồ ăn trong tay, con bạch ngọc trư còn dư lại kia cũng bị hai người ăn gần hết.
Trịnh Tam Sơn ăn nhiều nhất.
Dùng ý nghĩ của hắn mà nói, ngươi giết heo nhà ta, nếu không đòi lại tiền, ta còn không thể ăn bù sao?!
Trong quá trình ăn cơm, Thẩm An Tại biết là hắn đang thăm dò địa hình, chuẩn bị thiết kế Thanh Vân đại trận, lập tức vui vẻ ra mặt.
Vừa vỗ tay dính đầy dầu vào người hắn, vừa mở miệng cổ vũ.
"Lão Trịnh, Linh Phù sơn ta cần nhân tài cẩn trọng như ngươi, yên tâm, đại trận xây xong hai ta vào thành ăn ngon, ta mời khách!"
Dưới sự lừa gạt của hắn, Trịnh Tam Sơn hết sức buồn bực xuống núi, khập khiễng tiếp tục thăm dò địa hình, bóng đêm cũng dần dần thâm trầm.
Một khắc nào đó, khi hắn đang chổng mông hết sức chuyên chú vẽ bùa trên một tảng đá, chỉ nghe một tiếng vang trầm đục.
Đôm đốp!
Một đạo lôi quang từ trên trời giáng xuống, bổ thẳng vào gốc cây bên cạnh hắn.
Dọa hắn giật mình.
Nhìn sắc trời xám xịt, Trịnh Tam Sơn nhíu mày có chút hồ nghi.
"Hẳn là ta sẽ không xui xẻo như vậy đi, ngay cả sét cũng muốn đánh ta?"
Vừa dứt lời.
Đôm đốp!
Liên tục mấy đạo lôi quang bỗng nhiên rơi xuống, bầu trời theo đó nổi lên mưa to như trút nước.
"Ngọa tào..."
Khóe miệng Trịnh Tam Sơn giật giật, nhanh chân bỏ chạy, lúc này không ngờ lại nhanh nhẹn hơn.
Mới vừa chạy đi, ba đạo lôi quang tinh chuẩn bổ vào chỗ hắn vừa đứng, đánh nứt cả đá xanh ra.
Bên trong Thanh Vân phong, Thẩm An Tại cũng bị sấm rền ngoài cửa sổ làm bừng tỉnh, hoảng sợ.
Lúc sáng sắc trời còn tốt, sao đêm nay lại sấm sét mưa giông vậy?
Ai trên Linh Phù sơn thề độc à?
Hay là vị tiền bối đại lão nào đó thừa dịp tối nay độ kiếp?
Đang lúc hắn vuốt cằm suy nghĩ miên man, bỗng nhiên lông mày nhíu lại.
Hỏng rồi, quên mất tiểu tử Mộ Dung Thiên lúc này còn đang nằm ngủ trên diễn võ trường!
Hắn vội vàng cầm ô, giày cũng chưa kịp xỏ đã phá cửa mà ra.
Mà khi Thẩm An Tại ở xa xa chứng kiến một màn trên diễn võ trường kia, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Hắn dừng bước lại, lẳng lặng quan sát.
Trong diễn võ trường, thiếu niên áo đen chẳng biết đã tỉnh dậy từ lúc nào. Giờ phút này đang đón lấy cơn mưa xối xả, diễn luyện kiếm pháp hết lần này đến lần khác.
Nước mưa thấm ướt áo bào của hắn, tóc đen cọc cọc ẩm ướt ở trên khuôn mặt thiếu niên, hơi có vẻ ngây ngô.
Kiếm đen mỗi một lần chém ra, đều vạch ra một chuỗi hạt nước, giống như rèm châu bị cắt đứt.
Con ngươi trong suốt của thiếu niên tràn đầy kiên nghị, nắm chặt trường kiếm.
Bên cạnh, thiếu nữ nhu nhược mặc quần áo màu trắng đã đến sớm hơn Thẩm An Tại từ lâu, đang cầm ô đứng ở bên cạnh, lo lắng la lên.
"Sư huynh, mưa càng ngày càng lớn, nghỉ ngơi một lát đi!"
Mộ Dung Thiên lắc đầu, kiên định chém trường kiếm trong tay hết lần này tới lần khác.
"Tiểu sư muội, ngươi mau trở về đi, không cần trông coi ta, ta phải mau chóng lĩnh ngộ kiếm tâm, năm tháng sau tuyệt đối không thể để cho sư phụ lão nhân gia người thất vọng!"
Nghe thiếu niên kiên định nói, thần sắc Thẩm An Tại ở xa giật mình.
Thật lâu sau, hắn mới khẽ thở dài.
"Tên tiểu tử ngốc này..."