- Giải thích?
- Ngươi nghĩ muốn giải thích cái gì?
- Ngươi tên khốn kiếp này, năm đó nếu không phải ta cứu giúp ngươi, ngươi sớm đã hóa thành bạch cốt, làm sao có thể có tu vi hôm nay?
Nguyên Linh nổi giận nghiêm ngặt quát lên.
Ông!
Hư không nổ vang, huyết quang thông thiên, một nụ cười nhạt tàn khốc theo khóe miệng Diệp Hiên câu ra, không đợi Nguyên Linh có phản ứng, Diệp Hiên đánh ra một kích.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, chỉ thấy Nguyên Linh hắc hóa trong nháy mắt bị Diệp Hiên đánh bay, không đợi thân hình hắn rơi xuống đất, Diệp Hiên chợt xuất hiện trước người, năm ngón tay trong suốt như ngọc, trực tiếp trảo chặt Nguyên Linh.
- Chủ tớ không được phân, ngươi có tin ta có thể để cho ngươi thần hồn câu diệt hay không?
Huyết quang cực kỳ huyền ảo bao phủ Nguyên Linh vào trong đó, huyết sắc điện quang nhỏ bé tràn ngập quanh thân Nguyên Linh, giống như sau một khắc Diệp Hiên sẽ lấy tính mạng của hắn.
- Ngươi... Ngươi vong ân phụ nghĩa... ?
Nguyên Linh không còn lửa giận, âm thanh có chút khẽ run.
- Hừ!
Diệp Hiên cười lạnh nói:
- Tuy ta không biết ngươi có mục đích gì đối với ta, nhưng cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, đừng đem mình nói hiên ngang lẫm liệt như vậy.
Một tầng cửa sổ cuối cùng bị Diệp Hiên xé rách, Nguyên Linh cũng triệt để tỉnh táo lại, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng hiện lên một tia phức tạp.
- Ngươi muốn biết cái gì?
Nguyên Linh trầm giọng nói.
- Nguyên Ma là ai? Phiến chiến trường huyết hải này lại là nơi nào? Những huyết hồn chạy trốn kia lại là người nào? Ngươi... Vì sao chọn trúng ta?
Liên tiếp mấy cái vấn đề thốt ra từ trong miệng Diệp Hiên, đôi mắt hắn nhìn thẳng Nguyên Linh, muốn từ trong mắt của đối phương nhìn ra chút gì.
- Ngươi đi theo ta.
Nguyên Linh yên lặng một phen, cũng không có đối diện cùng Diệp Hiên, mà đi tới chỗ sâu nhất trong huyết hải.
Tại nơi cuối cùng của huyết hải.
Một cánh cửa đá bằng đồng màu xanh giống như tuyên cổ sừng sững ở đây, hoa, chim, cá, sâu, tinh thần vũ trụ, còn có rất nhiều đồ án kỳ dị khắc sâu trên cửa đá, mang cho người ta một loại cảm giác tang thương.
- Nguyên Ma là chủ nhân đảm nhiệm ta ban đầu, mà phiến chiến trường huyết hải này kỳ thực chính là chiến trường thượng cổ, chính là chỗ Nguyên Ma và tiên thần chinh chiến một vạn năm trước. Mà những huyết hồn trốn tới nhân gian kia chính là tàn hồn sau khi chết của tiên thần năm xưa.
Nguyên Linh nói đến đây, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía Diệp Hiên, tiếp tục nói:
- Còn năm đó ngươi có thể đi tới nơi này, tu luyện Bất Tử Tiên Kinh, đây cũng là một cơ duyên xảo hợp.
Mọi vấn đề của Diệp Hiên được Nguyên Linh cho ra từng đáp án, nhưng Diệp Hiên lại có thể cảm giác được, Nguyên Linh tất nhiên còn có bí ẩn cực lớn, cũng không có thổ lộ ra với hắn.
- Nguyên Ma hắn còn sống không?
Diệp Hiên trầm giọng nói.
Nghe thấy Diệp Hiên hỏi như thế, Nguyên Linh lắc đầu cười khổ nói:
- Mặc dù Bất Tử Tiên Kinh chính là ma công vạn cổ, nhưng trong cuộc đại chiến thượng cổ, Nguyên Ma từ lâu đã thần hồn câu diệt mà chết.
- Diệp Hiên, ngươi nên biết, ta thân là khí linh Bất Tử Tiên Kinh, đã thủ hộ ở này vạn năm, chính là đang chờ đợi một người có thể kế thừa Bất Tử Tiên Kinh xuất hiện, mà ngươi chính là người ta chọn trúng.
Nguyên Linh nói chắc như đinh đóng cột.
- Cánh cửa này đi thông tới Địa Tiên Giới, sớm đã phủ đầy bụi vạn năm, nếu ngươi muốn tu vi tiến thêm một bước, cũng chỉ có thể đẩy ra cánh cửa này, đi tới trước Địa Tiên Giới bao la vô ngần kia, mà đây chính là sứ mệnh ta thủ hộ nơi này.
Nguyên Linh nói đến đây, âm thanh thay đổi cực kỳ trịnh trọng nói:
- Tuy kiếp trước những huyết hồn này chính là tiên thần, nhưng lực lượng của bọn hắn sớm đã không còn tồn tại, lần này trốn tới nhân gian, tất nhiên muốn náo động một hồi, khi bọn hắn trọng tố nhục thân khôi phục tu vi, tất nhiên sẽ đẩy ra cánh cửa này trở lại trong Địa Tiên giới, đến lúc đó thì ngươi việc tu luyện Bất Tử Tiên Kinh cũng sẽ bại lộ ở trong mắt Địa Tiên Giới.
Nguyên Linh không ngừng trình bày quan hệ lợi hại trong này, mà Diệp Hiên lại chậm chạp không nói tiếng nào.
- Ta muốn trở lại nhân gian, ngươi đi theo ta được không?
Trước khi đi giọng Diệp Hiên hơi lộ ra trầm giọng nói.
- Nhiệm vụ của ta là thủ hộ nơi đây, nếu như ta tùy ý rời khỏi, cái không gian bích lũy đã phá toái này đã không cần người phong ấn, đến lúc đó thì chỉ có thể làm cho chiến trường thượng cổ này bại lộ trong nhân gian.
Nguyên Linh trầm giọng nói.
Diệp Hiên nhìn Nguyên Linh thật lâu, sát cơ mịt mờ lặng yên biến mất, hắn cũng không có nói cái gì, xoay người trở về đường cũ.
Nhìn Diệp Hiên rời khỏi, khí tức quanh người Nguyên Linh tĩnh mịch, cho đến khi Diệp Hiên biến mất ở chiến trường huyết hải, quanh người hắn bỗng nhiên bộc phát ra hắc khí thông thiên, giống như đang đè nén vật gì vậy.
Ông!
Chợt!
Hư không ông hưởng, rung động khuếch tán, một hư ảnh huyết sắc lặng yên xuất hiện ở bên cạnh Nguyên Linh, khí tức mờ mịt không rõ càng là từ từ nở rộ ở trên thân hư ảnh này.
- Hắn đã bắt đầu hoài nghi.
Hư ảnh âm trầm xuất hiện tiếng trùng lặp.
Nguyên Linh chậm rãi lắc đầu, nói:
- Hoài nghi thì như thế nào? Hắn sớm muộn cũng phải đẩy ra cánh cửa này, bộ dạng sớm chiều bốn năm này, ta vô cùng hiểu hắn, phàm trần hay là thân tình, hắn tuy lưu ý, nhưng so với con đường thông thiên kia, cũng chỉ là mây mù mà thôi.
- Hôm nay ngươi bại lộ bản thể, khí tức đã tuông ra ngoài, hơn nữa những tàn hồn này trốn tới phàm trần, chỉ sợ sẽ gây nên Địa Tiên Giới chú ý.
Hư ảnh màu đỏ nhắc nhở.
- Ah.
Nguyên Linh cười lạnh, nói:
- Tất cả đều dựa theo kế hoạch của ngươi và ta tiến hành, nếu như không để những thứ tàn hồn này vào nhân gian, làm sao có thể nhanh chóng bức bách hắn đẩy ra cánh cửa này?