Chương 79: [Dịch] Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn

Diệp Hiên giận dữ

Phiên bản dịch 5436 chữ

Diệp Hiên trực tiếp ký tên lên hợp đồng, liếc mắt nhìn Lãnh Thanh Tuyết đều lười tiếp chuyện, mà tư thế này của Diệp Hiên trực tiếp làm cho Lãnh Thanh Tuyết giật mình đứng tại chỗ, trên khuôn mặt càng xẹt qua một tia tức giận.

- Sư tỷ, chúng ta đổi một chiếc là được.

Nhìn Lãnh Thanh Tuyết đang dần tức giận, thanh niên kế bên rất sợ Lãnh Thanh Tuyết ra tay đối với Diệp Hiên, sẽ gặp phải phiền toái không cần thiết, nên vội vàng khuyên nhủ cô.

- Hừ! Một tên phàm phu tục tử, không biết trời cao đất rộng.

Lãnh Thanh Tuyết khinh miệt lên tiếng, trực tiếp xoay người rời khỏi, hiển nhiên để cho cô ra tay với một người bình thường sẽ để cho cô làm mất thân phận.

- Tiểu tử, cậu là rước lấy phiền phức không nên dây vào người, sau này ra khỏi cửa phải nhớ cho kỹ, cái thế giới này rất lớn, cho dù cậu giàu có, nhưng thật có chút người cậu đắc tội không nổi.

Thanh niên cười lạnh, trực tiếp đi theo Lãnh Thanh Tuyết.

Một màn như thế, trực tiếp làm cho Diệp Linh Nhi tức giận tới đỏ cả mặt, càng là không ngừng quơ quả đấm nhỏ, bất mãn nói:

- Thần khí cái gì, nếu như không phải anh của tôi không đánh con gái, thì hôm nay sẽ giáo huấn các người một trận rồi.

Khi Diệp Linh Nhi vừa dứt lời, Lãnh Thanh Tuyết đột nhiên dừng chân, chậm rãi xoay người, trên mặt mang đầy vẻ khinh miệt, nói:

- Tiểu nha đầu, cô nên vinh hạnh khi sinh ra ở thời đại hòa bình này, nếu như ở thời gian chiến loạn, chỉ dựa vào một câu nói này của cô, chính là đã vứt bỏ mạng của mình rồi đấy.

- Được rồi Linh nhi, chúng ta đi thôi.

Diệp Hiên vẫn rất bình tĩnh, cũng không có biểu hiện ra tức giận, hắn lôi kéo Diệp Linh Nhi đi ra khỏi cửa hàng.

Trên đường phố.

Diệp Linh Nhi tức giận bất bình, nói:

- Anh, sao lúc nãy anh không dạy dỗ cô ta một chút?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận của Diệp Linh Nhi, Diệp Hiên khẽ cười nói:

- Em đó, có phải là vẫn không bỏ được cái tính tình này hay không, thế giới này có rất người tự cho mình là đúng, nếu như mỗi người em đều không quen nhìn, lẽ nào đều muốn tự mình ra tay giáo huấn một phen?

Kỳ thực, ở trong mắt Diệp Hiên, mặc dù Lãnh Thanh Tuyết là cổ võ tông sư, càng là một mỹ nữ hiếm có, nhưng hắn làm sao lại bởi vì đối phương nói mấy câu đã ra tay giáo huấn một phen chứ?

Chuẩn tắc Diệp Hiên thờ phụng là, con kiến hôi nói như vậy, hắn sẽ không đặt ở trong lòng, nhưng nếu đến lúc hắn thật muốn ra tay, dù cho ngươi là tiên nữ khuynh quốc khuynh thành, thì ở trong tay Diệp Hiên, cũng chỉ có thể hóa thành một bộ thi thể lạnh như băng.

- Được rồi, hiện tại mẹ chắc còn đang làm việc, chúng ta mua chút quà cho mẹ, rồi cùng nhau trở về nhà.

Diệp Hiên mỉm cười nói.

Mua sắm, mua sắm số lượng lớn, kim hoa xa xỉ phẩm bị hai anh em đi dạo dần, chờ đến khi hai anh em lần nữa đi ra, trong tay đã rất nhiều đồ.

Ở trong bầu không khí vui mừng chuẩn bị đón năm mới, Diệp Linh Nhi từ lâu đã quên mất chuyện không thích lúc trước, hai anh em đi thẳng đến chỗ Diệp mẫu làm.

Nhà hàng Bột Hải.

Một trong những nhà hàng năm sao tại thành phố Giang Nam.

Diệp mẫu đi làm ở chỗ này.

Tuy Diệp Hiên sớm đã nói với mẹ nên ở nhà tĩnh dưỡng, công việc này cũng không nhất định phải làm tiếp, nhưng Diệp mẫu lại nói ở nhà không sống được, hơn nữa đồng nghiệp ở đây đối xử với bà đều rất tốt, bà cũng rất tiếc công việc này, chuyện này cũng chỉ có thể làm cho Diệp Hiên bất đắc dĩ thở dài, hắn suy nghĩ sau này sẽ tìm một cơ hội khuyên Diệp mẫu sau.

Lúc này, hai anh em Diệp Hiên trực tiếp đi vào nhà hàng, trong tầm mắt là một nơi nguy nga rực rỡ, hiện ra cảm giác xa hoa.

Được phục vụ hướng dẫn, anh em Diệp Hiên đi tới chỗ gần cửa sổ nhất ngồi, thuận tay chọn mấy món ăn, Diệp Hiên liền hỏi người phục vụ Diệp mẫu ở nơi nào.

- Ngươi nói Hàn a di à? cô đang ở chỗ khác quét tước vệ sinh, tôi đã nhờ người gọi cô ấy.

Người phục vụ bước nhanh, chỉ là trên mặt rõ ràng có sự nghi hoặc, có thể tới nhà hàng Bột Hải tiêu phí, không nói là quan to hiển quý, nhưng cũng là người giàu có, hắn cũng không hiểu rõ anh em Diệp Hiên là quan hệ gì cùng Diệp mẫu.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Khi những món Diệp Hiên gọi được bưng lên, qua đi tới nửa tiếng đồng hồ, cũng không nhìn thấy Diệp mẫu đâu, điều này cũng làm cho Diệp Hiên hơi lộ ra kỳ quái.

...

Nhà hàng Bột Hải, trong sảnh muôn hoa đua thắm khoe.

Răng rắc!

Tiếng thủy tinh bị vỡ truyền đến, càng xen lẫn tiếng quát giận cực lớn.

- Bà làm việc như thế nào vậy?

- Xin lỗi quản lý, tôi nhất định sẽ bồi thường cho vị tiểu thư này.

- Bồi thường? Bà làm sao bồi thường, Lãnh tiểu thư thiếu chút bồi thường ấy của bà sao? Lãnh tiểu thư thực sự thật xin lỗi, hôm nay là nhân viên của tôi thất trách, còn xin cô tha thứ.

Quản lý nhà hàng không ngừng khom người bồi tội với Lãnh Thanh Tuyết, sắc mặt Diệp mẫu tái nhợt đứng sừng sững một bên, liên tục xin lỗi Lãnh Thanh Tuyết.

Sắc mặt Lãnh Thanh Tuyết lạnh lẽo, quần áo làm từ tơ Thiên Tằm, bị dính một mảng dầu mỡ thật lớn, hiển nhiên là do Diệp mẫu gây lên.

- Lãnh tiểu thư thực sự xin lỗi, không bằng cô thay quần áo khác trước, chúng ta bàn lại như thế nào?

Trác Quân Đình xấu hổ, nhưng vẫn lễ phép lên tiếng với Lãnh Thanh Tuyết.

- Trác tiểu thư, nếu như quần áo bình thường thì thôi, nhưng đồ trên người sư tỷ của ta chính là Thiên Thiền y, chí bảo trăm năm của Lãnh gia, cô cũng đã biết giá trị thực sự của bộ y phục này?

Thanh niên bên cạnh Lãnh Thanh Tuyết bất mãn nói.

- Vị tiểu thư này, bộ đồ này bao nhiêu tiền, tôi có thể bồi thường toàn bộ cho cô.

Diệp mẫu xấu hổ nói.

- Bồi thường?

Bạn đang đọc [Dịch] Đô Thị Chi Bất Tử Thiên Tôn của Manh Manh Đát Tiểu Mập

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    354

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!