Khuôn mặt Diệp Hiên tàn bạo, bạo ngược nhe răng cười, hắn mang bàn tay trong suốt như ngọc, xẹt qua huyết sắc chói mắt ở trong hư không, cái huyết quang sáng chói kia lượn lờ ở hư không, càng là truyền đến tiếng hét thảm của hàng vạn hàng nghìn âm hồn.
- Vạn quỷ phệ hồn đại pháp!
Giọng Diệp Hiên rất nhẹ, mà khi âm thanh của hắn vừa vang lên, lại làm cho thanh niên mở thật to đôi mắt, hàm răng càng run lên, ở giữa nội tâm như có một âm thanh đang nói với hắn, kết cục của hắn sẽ cực kỳ thê thảm.
Ô!
Một cơn gió lạnh xẹt qua hư không, từng quỷ ảnh chợt theo trong hư không leo lên, tiếng kêu gào thê lương kia càng phát ra nhiếp tâm hồn người, trong lúc mọi người kinh hoảng sợ hãi, chỉ thấy những quỷ ảnh này tựa như nhìn thấy thức ăn, mang theo tiếng cười khiếu khủng bố, tất cả đều nhào tới cắn thanh niên kia!
- Không được!
Một màn đáng sợ như vậy trực tiếp làm cho thanh niên tan vỡ lên tiếng.
Đóng băng... đóng băng...
Chuyện cực kinh khủng xảy ra, trong tiếng hét thảm cầu xin tha thứ của thanh niên, những quỷ ảnh đếm không hết này không ngừng cắn xé da thịt trên người của hắn, cái mảnh xương cốt trắng hếu kia càng là dần dần hiện lên trong mắt Trác Quân Đình và Lãnh Thanh Tuyết.
Ô!
Âm phong cổ đãng, âm linh tru lên, chẳng qua được một phút ngắn ngủi, thanh niên lại không còn chút hơi thở nào, chỉ là một bộ xương trắng lớn ở trong sảnh sang trọng nơi đây.
Vạn vật tĩnh mịch, không một tiếng động.
Khi mà hai cô gái nhìn thấy một màn như vậy, tất cả đều ngã xuống đất, Lãnh Thanh Tuyết là cổ võ tông sư, tự thân có thực lực cường đại, có thể đối mặt với thủ đoạn quỷ dị này, thế nhưng trong lòng của cô cũng mọc lên cảm giác vô lực.
Vạn quỷ phệ hồn đại pháp!
Đây là một loại bí thuật cực đoan tàn nhẫn, không chỉ có thể thôn phệ huyết nhục sinh linh, mà ngay cả linh hồn đều muốn trở thành thức ăn cho âm linh, kết quả cuối cùng chính là hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh.
- Cậu... Cậu không phải cổ võ giả... Cậu... rốt cuộc cậu là ai?
Lãnh Thanh Tuyết sợ hãi run rẩy lên tiếng, cô đã phát hiện chuyện này sự thực đáng sợ, cổ võ giả làm sao có thể có bản lĩnh này?
- Cổ võ giả?
Diệp Hiên tàn khốc nhe răng cười, chậm rãi lắc đầu nói:
- Tôi là người như thế nào, cô không có tư cách biết, hiện tại cũng nên đến phiên cô rồi.
Vong linh vẫn đang hét thảm, âm phong vẫn đang gào thét, Diệp Hiên bước chậm đi tới chỗ Lãnh Thanh Tuyết, hắn tựa như hóa thành một con ác thú thượng cổ, muốn mở miệng nuốt sống Lãnh Thanh Tuyết vậy.
- Không được... cậu không được tới đây...
Lãnh Thanh Tuyết kinh hoảng thét lên đầy chói tai, cơ thể xụi lơ trên đất, càng là đang không ngừng lùi lại, đôi mắt nhìn về phía Diệp Hiên càng đầy tuyệt vọng.
Ông!
Diệp Hiên đánh ra một chưởng, không đợi Lãnh Thanh Tuyết có phản ứng, một hấp lực cực kỳ khủng bố tác dụng ở trên người cô, cả người bị dựng lên, trực tiếp bị hút tới trước người Diệp Hiên.
Ở đôi mắt sợ hãi của Lãnh Thanh Tuyết, bàn tay trong suốt như ngọc của Diệp Hiên đang chậm rãi phất qua gò má của cô, càng là từ trên kéo xuống, phất qua thân thể mềm mại của cô.
- Một cô gái mê người cỡ nào, đáng tiếc hôm nay phải ngọc nát hương tan ở chỗ này!
Giọng của Diệp Hiên tựa như ác ma đang thì thầm, bàn tay của hắn phất qua mỗi một chỗ da thịt trên người Lãnh Thanh Tuyết, cũng làm cho tóc gáy cô dựng thẳng, giống như rơi vào địa ngục sâm la vậy.
Ầm!
Chưởng chỉ như mây, ầm ầm nổ vang, Thiên Thiền y mà Lãnh Thanh Tuyết coi là chí bảo trăm năm, dưới bàn tay của Diệp Hiên, trực tiếp bị tan nát, càng là lộ ra một chút cảnh xuân trên người cô.
Phốc phốc!
Một ngụm máu tươi dâng lên mà ra, xương sườn trước ngực Lãnh Thanh Tuyết bị đứt vài gốc, đau đớn cực lớn làm cho cô lên tiếng kêu rên, mấy phần cảnh xuân lộ ra trên thân càng là không rảnh che lấp, ở trước sự sống còn, cô đã bất chấp mấy thứ này.
- Không được... Không được... Ta là người của Lãnh gia... Ngươi giết ta... Lãnh gia sẽ không bỏ qua cho ngươi....
Lãnh Thanh Tuyết lên tiếng nũng nịu.
Băng!
Một tiếng xương cổ giòn vang truyền đến, không có chờ Lãnh Thanh Tuyết nói xong, Diệp Hiên đã trực tiếp vặn gãy cái cổ này, mà sau đó lại vậy vứt bỏ thi thể trên mặt đất như ném rác rưởi, cái thi thể không ngừng co giật kia càng là mang đến một loại cảm giác cực khủng bố.
- Ngươi an tâm đi đi, không bao lâu Lãnh gia các ngươi sẽ tru tuyệt cả nhà, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ xuống phía dưới cùng ngươi.
Chém tận giết tuyệt, đồ môn diệt nhà, đây chính là tâm ý của Diệp Hiên.
Như Diêm La địa ngục, lại tựa như tu la đồ tràng, xương cốt trắng hếu, thi thể không đầu, trong không khí càng tràn ngập mùi máu tanh cực kỳ nồng nặc, ngửi vào đã muốn ói.
Trác Quân Đình rất sợ, cô vô cùng sợ, khi cô nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, linh hồn của cô giống như đã bay đi mất vậy, có chút không dám tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy.
Đông —— đông —— đùng.
Một hồi tiếng bước chân trầm ngưng truyền đến, Diệp Hiên bước chậm đi ra ngoài, điều này cũng làm cho Trác Quân Đình nhanh chóng tỉnh dậy, nhịp bước dưới chân càng là lảo đảo rút lui.
- Diệp... Diệp tiên sinh... Ngài muốn giết ta?
Trác Quân Đình run rẩy nhỏ bé lên tiếng.
Nhìn Trác Quân Đình kinh sợ quá độ, Diệp Hiên chậm rãi lắc đầu, trong mắt cũng không thương tiếc chút nào.
- Nếu không phải hôm nay ta hợp thời thì xuất hiện, mẹ ta há lại không uổng mạng tại nơi này?
Nỗi lòng bạo ngược của Diệp Hiên đã bình tĩnh trở lại, nhưng giọng của của hắn vẫn lạnh lùng vô tình như cũ.
- Cô an tâm đi đi, ta sẽ cho cô toàn thây.
Diệp Hiên huy động một thanh kiếm khí thành hình ở giữa ngón tay, giống như sau một khắc tựu muốn giết Trác Quân Đình ngay tại đây.
- Hiên... Hiên nhi... Không nên giết người!