Thành phố Giang Nam.
Pháo hoa bắn lên đầy sáng lạn, hôm nay là tết âm lịch, cũng là ngày lễ quan trọng tại Hạ quốc, trên mặt mỗi người đều tràn đầy vui mừng, có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Bích Vân Hiên, trong nhà.
Diệp Hiên mỉm cười, đang cùng người nhà ăn cơm tất niên, đây cũng là lần đầu tiên hắn trở về phàm trần cùng người nhà đón tết âm lịch, điều này cũng làm cho hắn cảm thấy ấm áp gấp bội.
Chỉ là Diệp Hiên lại có thể cảm nhận thấy được, tuy Diệp mẫu rất vui vẻ, nhưng trong mắt thỉnh thoảng có chút tiếc nuối, hiển nhiên là nhớ Diệp Bình, Diệp Hiên làm sao có thể không nhìn ra loại tâm tình này?
Diệp Hiên cũng chỉ có thể thở dài trong lòng, hắn không biết có nên nói cho mẹ, Diệp Bình hôm nay đã thay đổi rồi hay không!
Đông đông đông!
Chợt!
Một tràng gõ cửa truyền đến cũng để cho Diệp Hiên nhíu mày, không biết là người nào đến nhà vào lúc này, phải biết rằng hôm nay, mỗi người đều ở nhà đón tết âm lịch, ai có thể đi tới thăm nhà người khác chứ?
- Con đi mở cửa.
Diệp Linh Nhi buông chén đũa xuống, đi thẳng đến cửa.
Khi Diệp Linh Nhi mở cửa ra, Diệp Hiên và Diệp mẫu cũng nhìn ra ngoài, một khuôn mặt quen thuộc rơi vào trong mắt ba người, Diệp Hiên ngẩn ra, mà sau đó lại yên lặng cúi đầu ăn cơm, cả người lộ vẻ rất trầm tĩnh.
Mà Diệp mẫu lại mừng đến chảy nước mắt, trực tiếp bước nhanh ra ngoài cửa.
- Bình nhi, con... tại sao con lại trở về?
Ngoài cửa, Diệp Bình mặc một bộ âu phục, trong tay mang theo rất nhiều đồ, khi hắn nhìn thấy Diệp mẫu, trong mắt lại đầy hổ thẹn, lộp bộp hô một tiếng mẹ.
- Anh ba.
Nhìn thấy Diệp Bình, Diệp Linh Nhi cũng là hơi kích động.
- Em gái…
Mũi Diệp Bình hơi chua.
- Mau vào nhà, mau vào nhà, con xem người đó là ai.
Diệp mẫu kích động vừa nói chuyện vừa lôi kéo tay Diệp Bình đi tới chỗ Diệp Hiên.
- Anh... Anh hai!
Nhìn Diệp Hiên bình tĩnh ăn cơm căn bản không có liếc nhìn hắn một cái, Diệp Bình cũng hơi xấu hổ.
- Hiên nhi, con mau nhìn xem, em trai con đã trở về rồi.
Lúc này, Diệp mẫu còn không có phát hiện dị thường giữa hai anh em bọn họ, càng hưng phấn nói với Diệp Hiên.
- Ồ!
Diệp Hiên đáp lại một chữ đơn giản, lúc này Diệp mẫu mới phát hiện, tình huống dường như có chút không đúng.
- Anh em các con gặp nhau rồi sao?
Diệp mẫu giống như nhìn ra chút gì đó, âm thanh hơi lộ ra ngờ vực vô căn cứ.
Cảm giác được Diệp mẫu không yên lòng, rốt cục Diệp Hiên cũng nhìn thẳng Diệp Bình, trên khuôn mặt cũng xuất hiện nụ cười, nói:
- Nếu đã trở về thì ngồi xuống ăn đi.
Nhìn Diệp Hiên mỉm cười, Diệp Bình lại có thể cảm giác được, giữa hắn và Diệp Hiên có khoảng cách, Diệp Bình cũng biết, nếu không phải nể mặt mẹ, chỉ sợ Diệp Hiên cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái.
- Tốt tốt, nhanh ngồi xuống ăn đi, nói cho mẹ nghe, làm sao Diệp gia lại để cho con trở về vậy?
Diệp mẫu bắt chuyện, Diệp Bình mới ngồi xuống, Diệp Linh Nhi cũng trở về bên bàn ăn, lúc này người nhà tề tựu, cũng để cho Diệp mẫu vui vẻ không thôi.
Trên bàn ăn, Diệp mẫu không ngừng gắp thức ăn cho từng người, càng là luôn hỏi tình huống hiện tại của Diệp Bình, mà Diệp Bình cũng trả lời đơn giản, hắn đã trưởng thành hơn, tự nhiên muốn trở về hiếu thuận với mẹ, càng là nói thẳng tạm thời sẽ không trở lại Diệp gia, mà điều này cũng làm cho Diệp mẫu hết sức cao hứng.
Chỉ là, ở trên bàn ăn, từ đầu đến cuối Diệp Hiên vẫn không có mở miệng nói chuyện, Diệp Linh Nhi tuy còn nhỏ, nhưng lại nhìn ra chút gì, cô phát hiện lúc Diệp Bình cùng mẹ trò chuyện, cả người đều trở nên căng thẳng, càng là luôn dùng khóe mắt liếc qua nhìn Diệp Hiên, giống như có chút sợ hãi Diệp Hiên vậy.
Cơm tối rất nhanh đã ăn xong, người một nhà cũng xem ti vi trong vui vẻ, tuy chương trình này cực kỳ buồn chán, nhưng có các con ở bên, lại làm cho Diệp mẫu nhìn đến nồng nhiệt.
Đêm khuya.
Diệp mẫu tự mình dọn dẹp phòng, Diệp Bình cũng ở ngay trong này, cho đến khi Diệp mẫu về đến phòng an giấc, anh em hai người mới ở phòng khách ngồi đối diện nhau, mà Diệp Linh Nhi lại len lén ở trong phòng mở hé cửa, lặng lẽ quan sát hai người anh này của mình.
- Anh... Anh hai!
Nhìn Diệp Hiên bình tĩnh, Diệp Bình lộp bộp lên tiếng.
- Không nên gọi tôi là anh nữa, lúc ở Diệp gia tôi đã nói qua với cậu, tình anh em giữa chúng ta đã cắt đứt rồi.
Sắc mặt Diệp Hiên vẫn như thường, âm thanh càng cực kỳ bình thản.
- Anh hai, em biết anh giận em, nhưng anh không thể tha thứ cho em sao?
Diệp Bình tái nhợt cả mặt.
Nhìn đứa em trai ngày xưa, Diệp Hiên nhẹ giọng nói:
- Tôi không biết cậu trở về có mục đích gì, Diệp gia cho cậu nhiệm vụ gì, thế nhưng tôi phải nói cho cậu biết, nếu như cậu làm cho mẹ và Linh nhi đau lòng, chớ trách tôi hung ác.
- Anh, lẽ nào anh và em thật sự ngay cả một tia tình nghĩa anh em cũng đều không sao?
Diệp Bình nắm chặt hai tay, hơi kích động nói.
Diệp Hiên đứng dậy, ở cao nhìn xuống Diệp Bình, nói:
- Cậu cũng đã biết, khi mà tôi về nhà, trong nhà là tình cảnh gì? Hy vọng cậu không nên ép tôi, bởi vì tôi thật sự sẽ giết cậu đấy!
Diệp Hiên bỗng nhiên xoay người, đi tới phòng của mình, ngoài âm thanh vô tình quanh quẩn ở trong tai Diệp Bình, càng làm cho Diệp Bình lạnh cả tim, trong lòng hết sức khó chịu.
Diệp Bình hoàn toàn có thể cảm giác được, anh trai tuyệt không phải nói một chút mà thôi, đôi mắt lạnh như băng kia lại gần giống như Minh Thần vậy, giống như sau một khắc sẽ lấy mất tính mạng của hắn, điều này cũng làm cho hắn bất an, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.
Mà ở trong phòng, Diệp Linh Nhi len lén nhìn một màn này, càng là khẽ bịt cái miệng nhỏ nhắn suýt nữa đã kinh hô thành tiếng.
Diệp Linh Nhi thật không hiểu rõ, đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì mà lại làm cho Diệp Hiên nói ra lời muốn giết Diệp Bình như vậy,hơn nữa nhìn dáng vẻ của hai người, có lé hai người đã gặp nhau trước đó rồi, không những thế mà chuyện còn có vẻ rất không tốt..