Không cam lòng, tuyệt vọng cùng cực, còn có sự tức giận và thù hận, đây chính là tất cả tâm tình của Trác Quân Đình ngay lúc này.
Cô vốn là thiên kim tiểu thư, dựa theo cuộc sống của một người bình thường mà nói, cả đời này cô đều sẽ không phải lo chuyện cơm áo, trong tương lai tìm một người chồng, sinh một đứa con, trải qua cuộc sống bình thản hạnh phúc trọn đời hơn người.
Trác Quân Đình chẳng bao giờ nghĩ tới, có một ngày cô sẽ tan cửa nát nhà, lại càng là bị chính người bác của mình hại chết, chẳng qua là khi sự thực đặt trước mắt, cô rốt cuộc biết, thì ra tất cả những chuyện này đều không phải là mơ, mà là hiện thực cô phải đối mặt.
- Quỷ lão, ông nhất thiết phải cẩn thận một chút, đừng trực tiếp giết chết nó, chỉ có khi lấy máu lúc nó còn sống, lúc này mới có tác dụng với tôi.
Trác Văn Bân đặt ly rượu đỏ xuống, bước nhanh đi tới chỗ quỷ lão, ngay cả âm thanh đều có chút kích động.
- Văn Bân, tôi nhất định không nhìn lầm người, cậu quả nhiên quá độc cũng ngoan độc, không chỉ có cha cậu và cả em trai mình cậu đều có thể ra tay sát hại, mà lúc này đối mặt với người thân cuối cùng của chính mình cậu cũng không có nửa điểm nhân tính.
Quỷ lão âm u cười một tiếng, cũng không biết đang tán thưởng Trác Văn Bân, hay là đang trào phúng hắn.
Trác Văn Bân đỏ mặt lên, trong mắt xẹt qua một tia xấu hổ, nhưng rất nhanh đã bị điên cuồng trong mắt thay thế, âm thanh thâm độc nói:
- Chỉ cần tôi có thể tu luyện thành U Minh chân giải, trở thành nửa quỷ thân, là đã trường sinh bất tử bất lão bất diệt rồi, tương lai cả thế giới đều là của tôi, thân tình thì tính là cái gì?
- Được! Không hổ là đệ tử của ta, có bền lòng cũng có nghị lực.
Đôi mắt quỷ lão lóe lên, lần nữa tán thưởng nói.
- Cháu gái tốt của ta, tuy bác đây cũng không nỡ lòng giết cháu, nhưng vì tương lai của bác, cũng chỉ có thể hy sinh cháu mà thôi.
Trác Văn Bân cực kỳ ôn nhu phất qua gò má Trác Quân Đình, tựa như đang thưởng thức một món bảo vật vậy.
- Súc sinh như ông chết không yên lành.
Tới mức như thế, Trác Quân Đình biết mình chắc chắn phải chết, cô cắn chặt răng, đôi mắt đỏ ngầu toát ra sự thù hận cực kỳ đáng sợ, chỉ là lại không thể làm được gì Trác Văn Bân.
- Ra tay đi!
Trác Văn Bân lạnh lùng lên tiếng.
- Như cô mong muốn.
Quỷ lão âm u cười một tiếng, cầm dao giải phẫu đi thẳng đến vị trí trái tim Trác Quân Đình.
- Ừ!
Một tiếng kêu rên thốt ra từ trong miệng Trác Quân Đình, cô không nhìn được cảnh tượng trước ngực mình, nhưng lại có thể cảm nhận được, cái lưỡi dao sắc bén kia đã rạch ra lồng ngực của cô, còn có rất nhiều máu đang từ trong người cô chảy ra.
Đau không?
Trác Quân Đình đã không cảm nhận được đau nhức, cô chỉ có thể cảm giác được, con dao nhỏ lạnh như băng không ngừng khuấy động ở trong lồng ngực cô, máu của cô đang chảy ra, ý thức càng là đang dần dần mơ hồ, trong đầu lại càng hiện lên tình cảnh cha và ông chết thảm trước mặt mình.
Cuộc giải phẫu vẫn đang tiếp tục, cảm giác đau đớn đã không còn nhận ra được, bây giờ trong lòng Trác Quân Đình đã tràn ngập không cam cùng nộ hận đầy trời.
Cô không cam lòng vì sao mình lại là một đứa con gái yếu đuối?
Cô không cam lòng thù lớn còn chưa trả mà đã phải chết ở chỗ này!
Ý thức dần dần mơ hồ, đôi mắt dần dần tan rã, thời khắc này Trác Quân Đình đã bước một chân vào trong cái chết, chỉ sợ không qua bao lâu, cô sẽ hóa thành một bộ thi thể lạnh như băng.
- Giải phẫu rất thành công, đã lấy máu từ tim ra, cậu phải thừa dịp lấy máu còn nóng nhanh luyện hóa, như thế này mới có thể thành tựu được nửa quỷ thân.
Quỷ lão trực tiếp đưa đồ chứa đưa cho Trác Văn Bân, trong chứa chính là máu từ trái tim Trác Quân Đình.
- Được!
Trác Văn Bân hưng phấn không thôi, tiếp nhận đồ mà quỷ lão đưa cho mình, hắn ngửa đầu đã đem dòng máu kia đổ vào trong miệng, sau đó khoanh chân ngồi vận chuyển U Minh chân giải.
Trong nháy mắt, cơ thể Trác Văn Bân bốc hơi ra quỷ khí cực kỳ âm trầm, bước vào một trạng thái tu luyện quỷ dị.
Lúc này trên bàn mổ, số lượng lớn máu tươi từ ngực Trác Quân Đình chậm rãi tràn ra, cơ thể đang im lặng co giật, hơi thở đã ở từ từ tiêu tán, chỉ là cô vẫn gắt gao mở to hai mắt, bằng vào thù hận trong lòng, không thể muốn chết đi như thế.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Hai mươi phút trôi qua, Trác Văn Bân xảy ra biến hóa cực kỳ đáng sợ, cơ thể của hắn dần dần hóa thành sương mù, cơ thể con người lúc đầu ngay tại lúc này thoạt nhìn có chút vặn vẹo, còn có quỷ khí cực kỳ nồng đậm lượn lờ ở quanh người hắn.
Trác Văn Bân bỗng nhiên mở mắt, giữa lúc đôi mắt khép mở lại lóe lên hai đốm lửa ma trơi màu xanh lục bích cực kỳ kinh người, càng mang đến cho người ta một loại cảm giác cực kỳ khủng bố.
- Thành công!
Trác Văn Bân kích thích gầm nhẹ, hai cánh tay hắn giãn ra, xung quanh truyền đến âm thanh không khí nổ đùng, hắn giống như có một loại ảo giác, lúc này đang có một ngọn núi lớn ngăn cản ở trước mặt của hắn, hắn cũng có thể dùng một quyền đánh nát thành cặn bã.
- Quỷ lão, để cám ơn của ngài, Văn Bân không có gì báo đáp, cũng chỉ có thể xem ngài như là huyết thực, để ta dùng một bữa cơm.
Trác Văn Bân từ trong hưng phấn tỉnh lại, giọng của hắn càng lạnh lẽo, đôi mắt nhìn quỹ lão càng đầy sát cơ.
- Cậu muốn giết ta?
Đối mặt với Trác Văn Bân nửa người nửa quỷ, quỷ lão cười lạnh, giống như rất điềm tĩnh, căn bản không có đặt ở trong mắt.
- Đây là ngài dạy ta, nếu muốn làm thành việc lớn, lại không thể có nửa điểm nhân từ.
Trác Văn Bân cười âm hiểm.
Đinh linh linh!
- A!
Chợt, chỉ thấy trong tay quỷ lão lại nhiều hơn một cái chuông nhỏ màu vàng, lúc này đang chậm rãi đong đưa, cũng để cho Trác Văn Bân thống khổ tru lên, càng là trực tiếp ngã xuống đất.
- Văn Bân, cậu còn quá non, nếu không có thủ đoạn ngăn được cậu, làm thế nào ta dám đem U Minh chân giải truyền thụ cho cậu?
Quỷ lão khinh miệt lên tiếng.