Ông ta không phải lo lắng vì tiền bạc mà lo cho tính mạng con trai, hơn nữa tính tình của Tô Hoành bạo liệt, lỡ xảy ra xung đột bên trong thì lại càng phiền phức, chẳng còn đường lui.
Nhưng Cừu Tài không thèm quan tâm, vung tay lên, ra lệnh cho sai dịch bắt người.
Xoẹt xoẹt!
Tô Hoành xé một miếng vải rách từ thi thể, chậm rãi lau sạch vết máu trên cánh tay. Hắn nghe thấy động tĩnh, quay người lại, lạnh lùng phủi tay. Những sai dịch định tiến lên lập tức bị dọa cứng đờ, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Cừu Tài cau mày, trên mặt nổi lên một tia không vui.
Hắn ta ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của Tô Hoành.
Ánh mắt kia mang sát khí ngùn ngụt, tựa như một tia sét đỏ rực chiếu thẳng vào người hắn ta. Hô hấp của Cừu Tài lập tức khựng lại, toàn thân run rẩy.
Hồi còn trẻ, trong một lần ra ngoài cầu học, hắn ta từng gặp một con mãnh hổ dài hơn một trượng. Mặc dù đứng cách xa trăm mét và bên cạnh có mấy hộ vệ lực lưỡng, nhưng khi chạm phải ánh mắt của con mãnh hổ đó, Cừu Tài vẫn bị dọa đến ngây ra, suốt mấy ngày không ngủ yên, cả người tiều tụy.
Nhưng sát khí từ Tô Hoành lúc này...
Còn đáng sợ hơn trăm ngàn lần so với con mãnh hổ đó.
Hắn ta sẽ chết!
Dự cảm mãnh liệt ấy hiện lên trong tâm trí Cừu Tài.
Có lẽ là trong vài phút tới, có lẽ chỉ là một giây tiếp theo, nhưng hắn ta biết, quy tắc có thểq quản lý con người nhưng không thể ước thúc yêu ma, càng không thể trói buộc những quái vật còn hung tợn hơn cả yêu ma.
"Thù đại nhân, xin ngài nghĩ lại!" Vẻ mặt Tô Quý khẩn khoản, vội vàng nhét mấy khối vàng nặng trĩu vào tay Cừu Tài.
Thời khắc sinh tử có đại khủng bố!
Cừu Tài bừng tỉnh, thoát khỏi sát khí kinh khủng.
Hắn ta nắm chặt tay Tô Quý, đem tất cả thoi vàng và ngọc bội trả lại. Tô Quý tưởng rằng bản thân trả chưa đủ, nhưng rồi lại thấy khuôn mặt âm u của Cừu Tài dưới ánh đuốc đỏ rực giờ đây đầy vẻ tươi cười. Sau đó, hắn ta mở rộng hai tay, ôm chặt Tô Quý một cái.
"Ha ha ha, Tô lão ca, làm gì vậy chứ." Cừu Tài cười ha hả, nắm chặt tay Tô Quý, nói: "Vừa rồi là ta hồ đồ, rõ ràng quý công tử võ nghệ bất phàm, giúp quan phủ hàng yêu trừ ma, bình định tai họa, nên được khen ngợi. Chỉ là hôm nay trời đã tối, ngày khác ta sẽ đến nhà bái phỏng."
Cừu Tài chắp tay hướng Tô Quý, trong ánh mắt nghi hoặc của những người đứng phía sau, để lại một nhóm người thanh lý hiện trường, còn hắn ta thì mang theo đội ngũ giơ cao ngọn đuốc vội vã rời đi.
Tô Quý ngây người đứng đó, Tô Hoành thì lặng lẽ xuất hiện phía sau lưng ông ta.
"Chúng ta cũng trở về thôi." Tô Hoành nhìn theo bóng lưng Cừu Tài rời đi, giọng điệu bình tĩnh.
"Ừ." Tô Quý theo bản năng gật đầu.
Lập tức thấy Tô Hoành đã bước một mình đi trước, ông ta vội vàng phủi bụi đất trên người rồi chạy nhanh đuổi theo sau.
...
Về đến nhà.
Tô Hoành bảo gia nhân nấu nước, tắm rửa, thay y phục mới.
Hắn nhìn ánh trăng sáng treo trên nền trời đêm. Dương liễu lay động, cành liễu mảnh dài phác họa những đường nét nhè nhẹ trong gió, khiến lòng hắn cảm thấy yên tĩnh.
Hồi tưởng lại những gì đã xảy ra lúc chạng vạng, nếu như Cừu Tài khăng khăng cố chấp, muốn bắt người...
Không còn nghi ngờ gì nữa, Cừu Tài sẽ chết.
Sau đó thì sao?
Những sai dịch mà hắn ta mang đến cũng sẽ chết.
Nếu xung đột tiếp tục mở rộng, Huyện Trường Thanh sẽ còn nhiều người phải chết.
Rất nhiều người, tất cả... đều phải chết. Hắn biết giết chóc là sai trái, nhưng cảm giác đó quả thật làm người ta mê muội.
"Sướng vui giận buồn mà không phát, gọi là trung, phát mà không tiết gọi là hòa. Khi đạt được trung hòa, trời đất sẽ về đúng trật tự, vạn vật được sinh sôi."
Dưới ánh trăng sáng tỏ, Tô Thượng ngồi ở sân nhỏ, giọng đọc sách trong trẻo vang lên. Tiếng đọc đều đều, tựa như tiếng vọng từ quá khứ xa xôi, mang theo ý vị thanh tịnh.
Tô Hoành thoáng giật mình.
Từ bóng tối của dục vọng và sát khí, hắn trở về với thực tại.
Hắn nắm chặt vạt áo, sau đó đẩy cửa gỗ bước ra sân, nơi hơi sương lạnh buốt phủ kín mặt đất.
Rời khỏi biệt viện, vòng qua bức tường dài của khuôn viên, cúi đầu bước qua cổng vòm bằng đá, đi đến sân bếp, hắn bèn nghe thấy những tiếng "hây dô, hây dô" vang vọng trong sân.
Dừng bước, nhìn lại, chỉ thấy mười mấy tên hộ vệ đang tụ tập quanh giếng nước, khiêng một cái thang gỗ lớn trên vai.
Một đầu thang gỗ được đặt bằng phẳng trên mặt đất, còn đầu kia thì đặt lên miệng giếng.
Trên thang có một tảng đá khổng lồ, lớn bằng chiếc cối xay. Mười mấy người đồng loạt vận sức, cố gắng nâng thang lên, để cho tảng đá lăn xuống, chặn kín miệng giếng.
Tô Quý cũng có mặt tại đây. Ông vung tay, lớn tiếng hô hào, thúc giục hộ vệ đồng lòng nỗ lực.
Dưới sức mạnh của những hộ vệ, chiếc thang từ từ được nâng lên.
Đầu thang đặt trên mặt đất dần dần rời khỏi nền đất, lơ lửng giữa không trung, ngày càng cao lên.
Tảng đá bắt đầu lăn, nhưng chưa kịp rơi vào miệng giếng thì chiếc thang đã có dấu hiệu không chịu nổi sức nặng, phát ra những tiếng kêu "kẽo kẹt".
"Rắc!"
Hai cây gỗ trong thang gãy lìa.