Một số người trong huyện Trường Thanh muốn rời đi.
Nhưng việc này cũng vô cùng khó khăn.
Huyện Trường Thanh nằm trong một thung lũng, muốn ra thế giới bên ngoài phải vượt qua núi Hắc Quỳ.
Trên núi Hắc Quỳ có quan đạo, ngày thường thông hành không có vấn đề gì.
Nhưng gần đây, không biết vì sao, núi lại xuất hiện sương mù dày đặc, cùng với đó là nhiều tin đồn về thú dữ tấn công người đi đường.
Đường ra bị chặn, cả huyện Trường Thanh như biến thành một nhà lao khổng lồ.
Điều này khiến bầu không khí trong huyện ngày càng trở nên nặng nề, hỗn loạn...
"Ầm!"
Trời đất tối sầm, mây đen cuồn cuộn.
Từ xa vang lên tiếng sấm, vài con quạ lông đen, mắt đỏ vỗ cánh bay qua mái hiên.
Dưới mái hiên, Tô Hoành từ từ mở mắt.
[Tô Hoành]
- Chiều cao: 1.90m
- Cân nặng: 265 cân
- Cảnh giới: Gân mạch dị biến 55%
- Công pháp: Thuần Dương Công tầng thứ tám (Hiệu ứng: Thuần Dương Chân Khí), Hắc Sát Công (Nhập môn)
- Thuộc tính điểm: 30
Nhờ thu được một lượng lớn thịt Thái Tuế từ núi Hắc Quỳ, tốc độ tăng trưởng điểm thuộc tính của Tô Hoành nhanh hơn rất nhiều so với trước đây.
Ngoài ra, tiến độ gân mạch dị biến đã tăng từ 35 điểm lên 55 điểm.
Còn về công pháp...
Dù hiện đang có 30 điểm thuộc tính, nhưng Thuần Dương Công vẫn chưa thể tiếp tục nâng cảnh giới, giống như đang gặp một ngưỡng cửa.
Tô Hoành mơ hồ đoán rằng có lẽ công pháp này đã được hắn tu luyện gần đến mức viên mãn. Nếu muốn tiếp tục đột phá, đương nhiên có thể, nhưng sẽ cần tiêu hao một lượng lớn điểm thuộc tính.
Về việc nên chọn thế nào, Tô Hoành tạm thời chưa quyết định.
Nhân lúc này, Tô Hoành đã đưa hai môn công pháp nội luyện còn lại, trong đó có Hắc Sát Công, tu luyện đến mức nhập môn.
Sau khi đạt đến nhập môn, bên cạnh Hắc Sát Công đã xuất hiện một dấu cộng mờ nhạt.
"Hãy tiếp tục tích lũy thuộc tính điểm, nếu đạt đến 50 điểm thuộc tính mà vẫn không thể nâng Thuần Dương Công, vậy thì ta sẽ chuyển sang tu luyện Hắc Sát Công và Xích Độc Công."
Tô Hoành ngẫm nghĩ một chút, rất nhanh đã có dự định.
Cùng với việc tu luyện Hắc Sát Công, Tô Hoành cũng dần hiểu rõ hơn về gân mạch dị biến.
Mỗi loại công pháp lại tương ứng với một hệ gân mạch khác nhau.
Ví như Thuần Dương Công tương ứng với gân mạch toàn thân, còn Hắc Sát Công thì lại là gân mạch ở hai cánh tay và yết hầu.
Nếu theo xét hướng này, chỉ riêng một công pháp thì không thể giúp gân mạch của Tô Hoành đạt đến mức dị biến hoàn toàn.
Muốn luyện thân thể đến mức tận cùng, hắn phải học hỏi tinh hoa của trăm nhà, dung hòa được nhiều công pháp khác nhau.
Đây không phải là việc dễ dàng.
May thay hắn có thiên phú hơn người, lại có bảng thuộc tính hỗ trợ, để đạt tới cảnh giới đó không phải là chuyện quá khó khăn, và nhìn chung cũng không cần quá nhiều thời gian.
Chỉ là...
Từ khi bắt đầu tu luyện đến giờ, Tô Hoành vẫn tự mình tìm tòi.
Hắn cảm thấy mình vẫn thiếu một hệ thống tu luyện hoàn chỉnh, dễ dẫn đến việc đi đường vòng.
"Hai vị tông sư của Thanh Mao Sơn sao vẫn chưa đến?" Tô Hoành nghĩ đến lời Tô Quý từng nhắc về hai vị tông sư của Thanh Mao Sơn, có lẽ họ sẽ có kiến thức về vấn đề này.
Chỉ là...
Không biết trên đường họ gặp phải biến cố gì.
Từ Thanh Mao Sơn đến huyện Trường Thanh chỉ mất bảy, tám ngày, mà nay đã hơn nửa tháng mà vẫn không thấy bóng dáng hai vị tông sư ấy đâu.
“Cốc cốc cốc!”
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của Tô Hoành.
Két!
Cánh cửa gỗ cũ kỹ bật mở.
Trên con phố vắng lặng ngoài cửa, là một bóng dáng gầy gò, đen nhẻm như sắt.
“Lý Tứ?” Tô Hoành nhướn mày, “Tìm ta có việc gì?”
“Nhị Công tử.” Lý Tứ chắp tay, trực tiếp nói: “Lão gia tìm nguoiw có việc muốn thương lượng.”
“Để ngươi tự mình đến đây chắc hẳn là việc khẩn cấp.”
Tô Hoành gật đầu, đáp: “Vậy chúng ta đi nhanh thôi, đừng để phụ thân phải chờ lâu.”
Nơi Tô Hoành ở nằm tại Cửu Điều Phường, cách không xa so với phủ đệ của Tô gia, chỉ là giữa đường phải băng qua một con hẻm nhỏ hẹp.
Hai bên con hẻm là những tường nhà xây bằng bùn đất thấp lè tè.
Những ngôi nhà bên trong đã trống không, không rõ chủ nhân đã dọn đi từ lúc nào, hay là có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.
Trời đã tối dần, không khí ẩm ướt, mặt đất ẩm thấp dưới chân tạo cảm giác trơn trượt, bước đi còn có thể nghe thấy tiếng loẹt xoẹt. Trước đây, mỗi lần đi qua con hẻm này, Tô Hoành đều có thể ngửi thấy mùi hôi thối từ nhà xí.
Nhưng hiện tại, cùng với việc cư dân hai bên hẻm lần lượt rời đi,
Mùi hôi đó cũng dần biến mất, cảm giác sinh hoạt cũng thưa thớt dần.
Khi chuẩn bị băng qua con hẻm để bước lên đường lớn của phường Cảnh Dương, Tô Hoành bất ngờ dừng lại. Lý Tứ đi ngay phía sau không kịp phản ứng, suýt chút nữa đâm sầm vào lưng hắn.
“Nhị Công tử?”
Lý Tứ ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên, sự nghi hoặc trên gương mặt Lý Tứ nhanh chóng chuyển thành nghiêm trọng.
Một nhóm người cản đường họ, trên người khoác những mảnh vải rách rưới, lộ ra cánh tay rắn chắc, tay cầm dao phay đã rỉ sét.
“Là người của Hắc Xà Bang.”
Lý Tứ nhìn người đứng đầu, thân hình cao lớn, bên má trái có hình xăm thô ráp của một con rắn đen.