Tiếp theo là giọt thứ hai, giọt thứ ba... Ngày càng nhiều giọt mưa rơi xuống, như trút nước, tựa màn hạt châu, âm thanh rì rào vang lên từ khắp nơi.
Rầm!
Tiếng sấm nổ vang trầm đục, dội lại giữa các ngọn núi.
Mưa rơi rồi.
Làn sương trắng kỳ quái che khuất tầm nhìn tan biến, đồng tử sáng rực như vàng nóng chảy trong rừng cũng biến mất không dấu vết.
Con yêu ma đó đã rời đi.
Trong lòng Tô Hoành thầm tiếc nuối.
Cơ bắp căng cứng cũng buông lỏng, hắn chậm rãi đứng dậy, lúc này mới nhận ra cơ thể mình đầy mồ hôi nhớp nháp.
Mồ hôi từ lỗ chân lông tiết ra, hòa cùng nước mưa từ trời đổ xuống. Quần áo của Tô Hoành ướt đẫm, cơ thể cảm giác nặng nề bởi sự nhớp nháp và ẩm ướt.
Sột soạt!
Hắn vươn tay xé nhẹ cổ áo.
Bờ ngực vạm vỡ lộ ra, làn da màu đồng cổ bám đầy những giọt nước.
Tô Hoành phát hiện bản thân đã đến một khu đất dốc dưới chân núi Hắc Khuê không biết từ lúc nào. Sông Cửu Khúc nằm ở phía bắc, còn huyện Trường Thanh thì ở phía nam.
Bởi vì đang đứng ở nơi cao, phần lớn huyện Trường Thanh đều hiện ra trước mắt Tô Hoành.
Những bức tường thành cổ xưa xám xịt phủ đầy rêu phong, bên trên bao trùm một tầng mây đen dày đặc.
Mưa rơi xuống, trên không trung của thành phố bốc lên từng đám khói vàng đậm.
"Khói dày, Quỷ Nước, ôn dịch, xác chết thối rữa..." Tô Hoành khẽ nhíu mày, khi hắn nhớ lại cảnh tượng u ám lúc rời khỏi huyện Trường Thanh, trái tim như thắt lại.
'Năm Đại Chu thứ một trăm mười sáu, thành Liên Sơn xuất hiện Quỷ Nước... Mưa lớn suốt mười ngày không ngớt, ôn dịch lan tràn, người điên cuồng cắn xé lẫn nhau, dân chúng trong thành tử thương lên đến mười vạn.'
'Nước có thể truyền bệnh dịch...'
'Những người bị bệnh dịch lây nhiễm sẽ phát điên, sức mạnh phi thường, tự tàn sát lẫn nhau.'
"Huyện Trường Thanh sắp gặp nạn rồi." Trong màn mưa, Tô Hoành chậm rãi mở mắt, hai gân xanh lớn nổi lên trên trán.
"Mưa xuống, con Quỷ Nước đó cũng bắt đầu hành động."
"Quỷ Nước... cũng tốt, đã đến lúc phải hiểu rõ rồi."
"Nếu người của Thanh Mao Sơn đã chết thì để ta thay họ. Chỉ cần nó dám lộ diện, tất phải chết!"
"Tuy nhiên..."
Tô Hoành mở bảng thuộc tính, tập trung chú ý vào công pháp Hắc Sát Công.
Thêm điểm!
Thêm điểm!
Thêm điểm!
"Hắc Sát Công tăng lên tới cảnh giới phá hạn, phát hiện có điểm trùng với Thuần Dương Công, có muốn lựa chọn hợp nhất công pháp không?"
"Xác nhận..."
"Đang tiến hành hợp nhất... hợp nhất thành công!"
[Thuần Dương Hắc Sát Công (Đặc hiệu: Thuần Dương Chân Khí, Phá Tà Hống)]
Thuần Dương Chân Khí nóng như kim loại nung chảy vận hành trong mạch máu, bốc hơi lượng lớn nước mưa, tạo thành sương mù.
Gầm!
Trong làn sương mù truyền đến một tiếng gầm không phải của con người.
Cây cối hai bên lay động dữ dội, văng tung tóe nước mưa, đàn chim vỗ cánh bay tán loạn về phía bầu trời.
...
"Chuyện, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Tại phủ đệ nhà họ Tô.
Trong màn mưa lớn, Tô Quý đội một chiếc nón lá, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy không kiểm soát. Vì quá sợ hãi, lời nói của ông ta cũng trở nên lắp bắp.
"Bọn họ đều phát điên hết rồi hay sao!"
Bùm!
Bùm!
Cửa lớn bằng gỗ truyền đến tiếng va chạm dữ dội. Dù cho có hai hộ vệ thân thể khỏe mạnh đang dùng cọc gỗ chống lại ở phía trước, nhưng vẫn không thể nào cầm cự nổi. Tiếng đập mạnh liên tục phát ra.
Cửa gỗ rung lên kịch liệt.
Thanh gỗ chắn ngang cửa to bằng bắp đùi người lớn đã xuất hiện những vết nứt, từng mảng bụi từ xà nhà rơi xuống.
Rắc!
Một tiếng răng rắc vang lên, thanh gỗ chắn cửa bị gãy.
Cánh cửa lớn sơn đỏ nghiêng ngả đổ xuống, đám xác chết thối rữa như dòng nước đen cuồng loạn từ ngoài đường tràn vào.
Chúng có khuôn mặt đờ đẫn vô hồn, cơ thể phình to.
Làn da trần trụi trên cơ thể đầy những mụn nhọt thối rữa, miệng chúng chảy ra thứ nước dãi nhớp nháp, đôi mắt đỏ ngầu ánh lên sự thèm khát khi nhìn thấy Tô Quý và những người khác.
"Mau! Mau chạy đi!"
Tô Quý trợn trừng mắt, cảm giác răng mình nghiến chặt đến đau buốt.
Ông ta quay người định rời khỏi nơi đây, nhưng do quá sợ hãi, đôi chân không nghe lời, lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã nhào xuống vũng nước bùn.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Là hai hộ vệ đứng chặn cửa vừa bị đẩy ngã.
Bảy tám cái miệng đầy máu tươi đang xé toạc thịt họ, hai hộ vệ giãy giụa dữ dội, nhưng tiếng kêu của họ ngày càng nhỏ dần.
Đám người nhiễm bệnh đang tiến đến gần.
Tô Quý có thể ngửi thấy mùi hôi thối bốc lên từ cơ thể mục nát của chúng.
Ông ta lùi lại từng bước, đến bước thứ ba thì tựa hẳn vào tường viện.
Tô Quý bỏ cuộc, toàn thân như bị rút cạn sức lực, mắt mở to, chậm rãi ngồi sụp xuống góc tường, chờ đợi cái chết đang đến gần.
"Ầm!"
Lại một tiếng nổ lớn.
Âm thanh này đến từ bức tường cao giáp mặt đường, kèm theo sự rung chuyển dữ dội của cả bức tường.
"Ầm!"
Tiếng nổ lại vang lên.
Lần này mạnh mẽ hơn, những vết nứt bắt đầu xuất hiện trên bức tường.
Mọi người xung quanh đều trố mắt nhìn, gương mặt đầy sợ hãi. Không biết là yêu ma quái vật gì mà ngay cả bức tường cao hơn ba mét cũng không thể chống đỡ nổi.
"Ầm!"
Tiếng nổ thứ ba vang lên.
Cả bức tường bị đẩy ngã bởi một lực lượng khủng khiếp không tưởng, vô số mảnh gạch vỡ ào ào rơi xuống.
Trong chớp mắt, mười mấy cái xác thối trong viện bị đống gạch vụn vùi lấp, giữa màn mưa bụi tung lên, một bóng người đen kịt, to lớn bước ra.