Q1 - Chương 017: [Dịch] Dư Tội

Đánh nhanh rút nhanh.

Phiên bản dịch 6355 chữ

Q1 - CHƯƠNG 017: ĐÁNH NHANH RÚT NHANH.

Lo lắng của Dư Tội quả nhiên không sai, Hán Gian Uông Thận Tu mất kiên nhẫn, đứng dậy xoa tay dậm chân, thời tiết thực sự quá lạnh, một đống lửa nhỏ chẳng đủ sưởi ấm, bàn lui: “ Dư Nhi, hay là không ra, mai chúng ta hẵng tới.”

“ Hán Gian, ăn xong một cái định chùi mép bỏ đi luôn đấy à, đợi thêm đã.” Dư Tội không vui:

“ Đợi không được thì sao, đã hai tiếng rồi, quân tử báo thù, ngày mai không muộn, có cần để anh em thành que kem hết thế này không? Có phải ai cũng biến thái thích lạnh như cậu đâu:” Lý Nhị Đông cũng ôm vai run cầm cập, vì tên này mà cả lớp gọi hắn là Lão Nhị:

Bánh Đậu vừa phụ họa Lão Nhị thì bị Dư Tội đá cho một phát, cổ vũ sĩ khí cả nhóm: “ Các anh em, chuyện này phải giải quyết nhanh gọn, tới giờ tôi còn chưa biết nguyên nhân vì sao chúng tìm tới tôi, chẳng may ngày mai lại có vài thằng nữa tới đánh tôi thì sao? Chẳng may lúc tôi một mình hoặc không ở trong trường thì sao?”

“ Cũng phải, mà này Dư Nhi, cậu ở ngoài không làm chuyện xấu xa gì đó chứ?” Đổng Thiều Quân đưa ra nghi vấn, hoài nghi vấn đề do Dư Tội, đây có thể nói là tên đàng hoàng nhất trong nhóm học viên có vấn đề này:

“ Không thể nào, tôi làm chuyện xấu chẳng lẽ không gọi các anh theo, dại gì đi một mình.” Dư Tội đưa ra bằng chứng vô tội:

Đúng thế, đám anh em gật gù, từ uống rượu đánh bạc, cho tới trường nghệ thuật, trường ĐH Sư phạm Sơn Bắc trêu gái, đều là cả bọn cùng nhau đi, xưa nay mọi người rất chú trọng tinh thần đoàn đội. Ngay cả Thử Tiêu và Bánh Đậu đi lừa tiền học viên mới, đại đa số cũng bị coi là tiền chung, anh em cùng tiêu cơ mà.

“ Mọi người cứ đợi thêm chút đi, sớm muộn bọn chúng cũng phải ra thôi.” Lạc Gia Long hơ tay trên đống lửa nhỏ, lửa bập bùng chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo thư sinh, hắn là người lớn tuổi nhất trong nhóm, có chút tiếng nói, bình tĩnh phân tích: “ Bọn chúng phục kích Dư Nhi vào khoảng 6 giờ tối, khả năng cao là đã tới đợi sớm hơn rồi, hẳn là chưa ăn tối, dày vò tới tận giờ này, chắc chắn đói meo rồi, thế nào cũng phải mò ra ngoài kiếm cái ăn.”

Lời này rất có lý, Trịnh Trung Lượng đưa tay lên như bấm quẻ: “ Biết Dư Nhi đi quét dọn nhà vệ sinh vào giờ đó để phục kích thì chắc phải là người trong trường, không tìm cho ra tên đó không được.”

Hùng Kiếm Phi bộ dạng còn dữ hơn súc sinh Trương Mãnh đấm mạnh hai tay vào nhau, khuôn mặt đóng vai ác không cần hóa trang càng thêm hung dữ: “ Cùng là học trong trường mà chơi nhau thế này không thể tha.”

Vì thế dù còn ai định rút lui cũng đành nuốt lời vào trong, không chịu được cái rét thấu xương thì đứng dậy làm vài động tác thể dục cho ấm người, mắt nhìn chằm chằm vào cổng trưởng đại học thể dục, ba tên xấu số kia ra càng chậm thì vận mệnh càng bi thảm.

“ Ra rồi, là thẳng bị Dư Nhị đá trym.” Thử Tiêu mắt cực tinh phát hiện ra đầu tiên, hắn đảm nhận canh gác báo động cho anh em:

Dư Tội đi lên nhìn, ba tên ra hai đi ra, có lẽ là đói hai tên này ra ngoài cổng trường mua đồ ăn, phất tay một cái, cả đám giống như đi bắt tội phạm, tự động chia ra thành từng nhóm nhỏ lom khom rời chỗ nấp, tạo thành vòng vây.

Thử Tiêu thuận tay nhặt mấy củ khoai lang nắm trong tay, ở bên kia, Dư Tội kéo mũ trên áo gió chùm đầu, cúi xuống lầm lũi đi về phía cổng trường.

Lúc này đã là 9 giờ tối, hai bên cổng trường hàng loạt quán nhỏ, đủ các loại mùi thơm thức ăn ngào ngạt mời gọi, hai tên vừa ở phòng bảo vệ ra, vừa đi vừa càu nhàu. Chuyện hôm nay đúng là xúi quẩy, xưa nay đại học thể dục đánh nhau với trường khác chưa biết thua thiệt là gì, không ngờ gặp phải trường cảnh sát, bị đòn đau đã đành còn bị chụp cho cái tội nhìn trộm nhà vệ sinh nữ, về trường bị bảo vệ chửi mắng một trận, nếu không phải nể mặt Giải Băng lắm tiền, bọn chúng không ngậm miệng chịu cái tiếng thối này.

Hai người vừa mới tới quán bán bánh nướng, đột nhiên có người huýt sáo, vừa quay đầu thấy Dư Tội đứng ở cổng trường nhếch mép cười đểu nhìn hai người gây hấn, xoạch một phát kéo gậy rút ra.

Đánh nhau là phải ra tay trước lấy tinh thần, thằng này thiện chiến thế nào thì hai người lĩnh giáo rồi, giờ đối phương có chuẩn bị mang cả đồ chơi theo. Nháy mắt với nhau một cái, một trái một phải co cẳng chạy, học sinh trường thể dục, đánh không lại, chẳng lẽ còn chạy không bằng à?

Dưa Tội mất hứng, thu gậy lại, không đuổi theo, khinh bỉ, để bọn này chạy còn gì là học viên trường cảnh sát.

Tên bên trái chạy chưa được chục mét bị bốn con gia súc ngăn lại, Thử Tiêu ấn củ khoai vào mồm, kêu cũng không nổi, bốn tên xông tới đánh túi bụi. Học sinh đánh nhau không cần lý do, tóm được là đánh thừa sống thiếu chết, xung quanh cũng quen thấy cảnh này như vậy, chẳng phản ứng mấy, chỉ trỏ bàn tán.

Tên bên phải chạy xa hơn được một chút, quay đầu thấy Dư Tội không đuổi theo, vừa thở phào thì mắt tối đen, đầu bị người ta chụp cái gì lên không thấy gì cả, theo bản năng che đầu, tiếp đó là đòn thù trút xuống như mưa. Bên này Bánh Đậu buổi chiều không được tham gia, đánh đặc biệt tàn nhẫn, vừa đánh vừa tra hỏi.

Chuyện xảy ra rất nhanh, trước sau chưa tới 5 phút, thoáng cái hai nhóm người biến mất, chạy còn nhanh hơn cả lúc tới, đến khi có học sinh trường thể dục chạy tới kéo cái bao tải chùm đầu một tên, không ngờ đường đường thanh niên cao mét tám lại khóc lóc như con nít lên ba.

Người bàng quan đồng tình không ít, đánh người ta thành ra như thế này, quá đáng lắm rồi, lấy cả giày, rút cả thắt lưng, lại còn nhét cái gì vàng vàng vào mồm. Một tên vừa khóc vừa run lẩy bẩy đi tìm giày, trông đáng thương vô cùng, lại còn có thứ vàng vàng chảy từ miệng ra trông ghê người là, người bán thịt dê nướng thương hại đưa cho khăn giấy: “ Này, lau đi ...”

Thương hại thì thương hại, chứ trường thể dục đánh nhau như cơm bữa, chẳng ai muốn quản chuyện thối tha.

Một lúc sau bảo vệ trường được học sinh báo cho chạy ra, hỏi thăm tình hình, sau đó gọi điện tới trường cảnh sát: “ Học viên các anh quá đáng lắm, tôi tận trường chúng tôi đánh người.”

“ Không có chuyện đó, anh có chứng cứ không, không có là anh vu khống.” Bên trường cảnh sát trả lời như thế, không có chứng cứ thì kiện cái buồi:

Đánh nhau là sở trường của bọn họ rồi, chẳng những sức chiến đấu cường hãn, lại còn biết xóa dấu vết, không thể để thóp cho người ta nắm. Đánh nhau trong nội bộ thì xử lý nghiêm khắc, đánh nhau bên ngoài thì chỉ cần đừng để người ta tóm, trường dứt khoát không nhận.

Cãi nhau một phen không ích gì, bảo vệ đành thông báo cho gia đình.

Bạn đang đọc [Dịch] Dư Tội của Thường Thư Hân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    82

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!