Q1 - CHƯƠNG 024: NGỌA HỔ TÀNG LONG.
Rốt cuộc tới nhân vật mọi người mong đợi rồi, vừa nghe giáo viên đọc tên nhóm tiếp theo, đám đông có phần uể oải buồn chán tức thì phấn chấn hẳn lên, đứng dậy xúm tới gần đường chạy gần nhất có thể.
Tuyết đọng được dọn sang hai bên đường chạy chưa tan, nắng lên không giúp không khí mùa đông ấp áp chút nào, nhưng người có thể, giữa thao trường xuất hiện phong cảnh mỹ lệ. Mô gái đó mặc bộ đồ thể thao hai màu trắng hồng, giày thể thao trắng, tóc đuôi ngựa buộc cao gọn gàng, vặn mình làm động tác thể dục, cái cổ thon dài cùng mép xương quai xanh lộ ra ngoài không khí, vài sợi tóc lười biếng dính lên cổ, phác họa ra một bức tranh thanh tân đạm nhã, nắng chiếu lên thân thể tràn ngập nhựa sống tươi trẻ tạo ra xung kích thị giác mạnh mẽ.
Con gái Trung Quốc đều biết giữ gìn vóc dáng, đa số thân hình manh mai yểu điệu, nhưng là do chú ý ăn uống chứ không phải nhờ vận động, nên mông thường lép, từ éo tới hông không tạo ra được đường cong hấp dẫn.
An Gia Lộ không có khuyết điểm ấy, động tác khởi động kéo căng quần thể thao ôm sát bờ mông tròn trịa căng mẩy khiến Dư Tội đứng gần đó được một phen no mắt, khiến chút ác cảm của y với cô gái này bay sạch sành sanh.
Khởi động vào vị trí chuẩn bị, An Gia Lộ chợt phát hiện Dư Tội thay chủ nhiệm Giang cầm sổ ghi chép, lại còn giơ ngón tay cái mỉm cười với mình, cô khẽ hừ một tiếng quay đầu đi. Không ngờ nhìn thấy một cô gái bên cạnh đang cười với Dư Tội, té ra người ta chẳng phải đang cổ vũ mình, má hơi đỏ lên.
Trong lớp chẳng có mấy nữ sinh, An Gia Lộ tất nhiên nhận ra Chu Văn Quyên, nhưng chưa bao giờ nói chuyện với cô gái ăn mặc quê mùa, người gầy đét chẳng có tí đường cong nào, nhìn xa chẳng biết nam hay nữ, thầm nghĩ thế mới xứng với con cóc ghé đỏ.
Tập trung tinh thần, tiếng hô xuất phát vang lên, An Gia Lô vọt đi như con linh dương, bước chân thanh thoát nhẹ nhàng, chiều cao 1m72 với cặp chân dài miên man là ưu thế lớn của cô.
Chạy được một vòng rưỡi, An Gia Lộ chợt nghe thấy tiếng thở “phù, phù, phù” rất lớn áp sát, không ngờ Chu Văn Quyên từ bao giờ đang áp sát cô, An Gia Lộ không coi ra gì, chưa gì đã bung sức như thế này, chạy được ba vòng là giỏi.
“ Không thể nào, chạy ngang với An Gia Lộ sao?”
“ Oa, Chu Văn Quyên làm sao chạy nhanh thế?” Thử Tiêu kêu lên kinh ngạc, đó là suy nghĩ của rất nhiều người, Chu Văn Quyên trước nay thành tích cái gì cũng mấp mé trung bình, thường ngày đi về lặng lẽ như bóng ma, chẳng giao tiếp với người khác, đôi khi trong lớp còn quên luôn có một cô gái như vậy:
Lúc này đã qua vòng thứ hai mà cô gái nhỏ nhắn đó chạy song song với An Gia Lộ rồi làm sự chú ý dần chuyển hưởng, ngay cả Hứa Bình Thu ghé tai với giáo viên thể dục sau đó gật gù nhìn theo bước chạy của Chu Văn Quyên.
Chỉ có Dư Tội không hề bất ngờ chút nào, nếu chạy 5 km thì y vẫn thắng được Chu Văn Quyên, nhưng nếu chạy 10 km trở lên thì khó nói, hai người chưa nghiêm túc thử sức.
Bởi thế An Gia Lộ cho rằng Chu Văn Quyên chỉ chạy được ba vòng là sai lầm, ba vòng rưỡi, hơi thở Chu Văn Quyên vẫn đều đặn mạnh mẽ như vậy thậm chí khiến An Gia Lộ bị cuốn theo làm nhịp thở loạn tiết tốc, tức thì tốc độ sụt giảm tụt lại phía sau mấy bước.
Xung quanh ồ lên kinh ngạc, lọt vào tai An Gia Lộ không khác gì sự chế nhạo, vội vàng tập trung tinh thần, ổn định nhịp thở mím môi, cô quyết không thể thua được.
“ Ba phút, hai mươi tư giây. “ Dư Tội bấm giờ hô lên, nhanh hơn hai thằng béo ăn hại tròn 30 giây:
Người về đầu tiên là An Gia Lộ, Chu Văn Quyên chỉ kém hai giây, thế nhưng mặt An Gia Lộ đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhãi, tóc dính bết vào trán, vừa chạy qua vạch đích hai chân mềm nhũn, khiến cô chỉ muốn ngồi luôn xuống đất. Chỉ có kiêu ngạo mới giup cô vẫn kiên trì đứng vững đi chậm rãi, không thể ngồi, gạt cánh tay Giải Băng muốn đỡ mình sang bên.
Lại nhìn sang Chu Văn Quyên chẳng có vẻ gì mệt mỏi, không hề có mồ hôi, má chỉ hơi ửng hồng, thậm chí làm gương mặt trông tươi tắn hơn thường ngày. Mặc dù có một lúc cô bị loạn nhịp thở làm tốn khá nhiều sắc lực, nhưng nếu chạy tiếp, cô thua là điều không cần nghi ngờ nữa.
Cô gái này vẫn dư sức chạy thêm vài vòng.
Kiểm tra tiếp sau đó thì không còn gì bất ngờ nữa, tiêu chuẩn không quá cao, nhảy xa tại chỗ, chống đẩy, chạy vượt rào, lên tạ 5 cân ba mươi cái, học viên tham gia gần như đều đạt chuẩn.
Lần này Dư Tội tham gia vào đội ngũ thầy Tần, vinh hạnh đi kéo thước đo khoảng cách, đếm số lần chống đẩy, vì giở thủ đoạn ở đường chạy bị thầy Tần cốc đầu hai phát, còn bị Thử Tiêu nhìn với ánh mắt độc ác, nếu không phải chỗ đông người e đã nghĩ cách chọc đít báo thù rồi.
Mấy giáo viên biết Dư Tội thành tích thể thao tốt nhất trường, ngạc nhiên vì sao không tham gia? Dư Tội chỉ nhe răng cười, bị thầy Tần mắng không có chí tiến thủ, phải biết rằng chàng trai này không cao lớn, nhưng thể chất hơn người, không tham gia thực sự đáng tiếc. Đến môn cuối cùng kiểm tra phòng chống dao, thầy Tần thi thoảng nhìn thấy Hứa Bình Thu lắc đầu thì không ngồi yên được nữa.
Môn này bất kỳ là loại cảnh sát nào cũng phải học, là kỹ năng phòng thân cơ bản, nếu làm cảnh sát mà không biết thì thành trò cười. Phía tấn công chỉ có ba loại thế đấm, chém, chọc, còn bên phòng thủ có ba loại chụp, cầm, nắm, bình thường luyện thuần thục lắm rồi, dù là nữ sinh cũng làm được, nhưng mà hôm nay xem chừng không lọt được vào mắt xử trưởng Hứa.
Thầy Tần đẩy nhẹ chủ nhiệm Giang, chủ nhiệm Giang đi lên nói thẳng:” Xử trưởng Hứa, có được không, môn cuối cùng này yêu cầu thể năng không cao lắm.”
“ Đúng là không cao, có điều một ngày gặp được, e cả tiểu lưu manh cũng không đánh nổi.” Hứa Bình Thu lo lắng ra mặt:
“ Đâu đến mức, huấn luyện môn này trong khoa hình sự có cường độ cao nhất toàn trường rồi đấy.”
“ Dao găm bằng nhựa, tình huống mô phỏng, đùn qua đẩy lại, không luyện ra được cao thủ.” Hứa Bình Thu lắc đầu, nhìn Bánh Đậu và một nam sinh gầy gò thủ thế hô "hây, hây" cứ như trò chơi, đi thẳng tới, hai người kia dừng tay, càng nhìn càng thấy không vừa ý: “Hôm nay tôi xem công phòng dao găm, gần thực chiến nhất là Giải Băng, còn lại chỉ toàn múa may.”
Rất nhiều người cúi đầu, Giải Băng vui mừng kính lễ, hô vang:” Cám ơn xử trưởng Hứa khen ngợi.”
Cứ như sợ người ta không biết mình vừa được khen vậy.
“ Nào Giải Băng, cậu lại đây, chúng ta đôi công.” Hứa Bình Thu không biết làm thế nào mà nhanh như chớp đoạt dao găm của Bánh Đậu:
Bánh Đậu ngớ người nhìn bàn tay trống không từ lúc nào, Hứa Bình Thu giơ tay ném thẳng dao găm về phía Giải Băng. Giải Băng nghiêng người vung tay chộp lấy chuôi dao, tư thế cực ngầu, hắn rời hàng đứng đối diện với Hứa Bình Thu thủ thế, khiến đám nữ sinh lại hét ầm ĩ.
Toàn là đám nữ sinh ngốc bên khoa kinh tế, nam sinh khoa hình sự chua lè nghĩ trong đầu.