Q1 - CHƯƠNG 032: GIAI NHÂN HỮU ƯỚC.
Bánh Đậu sợ lạnh ngồi ôm chăn co ro trên giường, nghĩ lại mình ngoài đánh bạc lừa tiền ra chẳng có bản lĩnh gì, nhìn Lạc Gia Long sửa máy tính, khâm phục nói: “ Lạc Đà, khi nào dạy anh em đi.”
“ Được, chuẩn bị sẵn rượu thuốc để đấy, sư phụ đây truyền nghề cho.” Lạc Gia Long miệng nói tay làm, mở cái hộp lấy ra mấy thứ thay thế, cắm bên này bên kia, lúc sau máy chạy ro ro, tuy kêu có hơi to nhưng đích thực chạy lại rồi:
Gấu Chó mở to mắt chó không tin nổi: “ Thế là xong à, mẹ nó, kiếm tiền thế này quá bằng ăn cướp.”
“ Dám quịt nợ là nó hỏng ngay đấy.” Lạc Gia Long uy hiếp một câu, máy bật lên rồi, lời tán dương hoa mỹ tuôn ra không ngớt, làm Lạc Đà đắc ý lắm, vào giao diện, màn hình trống trơn, hắn gõ lách cách trên bàn phím cáu bẩn, vài ký tự làm cái ổ cứng sạch trơn hiện nguyên hình:
Đây là bí mật chung của đám anh em, Hán Gian chạy ra đóng cửa lại, rối rít giục: “Bật một bộ xem cho đỡ thèm.”
Kiến nghị phù hợp ý đảng lòng dân của Hán Gian được đông phụ họa, Lạc Gia Long xem qua danh sách bộ phim có trong máy, ngao ngán chỉ trích: “ Lạc hậu quá rồi, đây là phim năm ngoái, xem không thấy chán à?”
“ Đúng thế đấy, xem mãi rồi, nhàm tới chẳng còn tí phản ứng sinh lý nào ... vô vị ...” Bánh Đậu càu nhàu, ở trường cảnh sát cái gì cũng đầy đủ, dù là túi không có một đồng vẫn sống tốt, chỉ là nữ sinh quá ít, sinh lý đói khát nghiêm trọng:
“ Chán các chú, không bảo anh.” Lạc Gia Long lấy ra một cái USB, giọng điệu anh cả: “ Top 10 mới nhất, có muốn xem không?”
“ A, Lạc Đà, anh vô sỉ quá đấy.”
“ Không thể chấp nhận được hành vi khốn nạn này.”
Bị chỉ trích liên hồi, Lạc Gia Long chẳng hiểu ra sao:” Cái gì thế, tham gia lựa chọn tinh anh nên nhận thức lên tầm cao mới rồi à?”
“ Anh chẳng hiểu tâm lý anh em cái gì ... Có đồ hay sao không mang tới sớm, không giận sao được?” Gấu Chó cướp ngay lấy USB cắm vào vi tính, USB những 128 GB mà một bộ hơn 3 GB, xem tẹt ga rồi, trong thời gian đợi cái máy cả khổ bật phim lên, người tắt đèn, người kéo rèm, sau đó túm tụm trước cái màn hình nhỏ:
Xem phim tập thể không phải lần đầu, mỗi người một khẩu vị nên xem kiểu này không tận hứng, một lúc là Gấu Chó bỏ đi, Hán Gian đòi xem phim khác, Tôn Nghệ thì bảo đừng, hắn thích thứ khẩu vị nặng.
Bánh Đậu đang xem tới bốc hỏa, mắng Thử Tiêu: “ Đừng có tua linh tinh, mất cả hứng.”
“ Nhỏ tiếng xuống, để đội kỷ luật tra ra là viết kiểm điểm cả lũ.”
Trường học tra cái này cũng rất nghiêm, Lạc Gia Long lập tức tắt tiền, xem thứ này mà không có tiếng thì không có hứng, thế là mấy cái tay đua nhau vặn loa to lên ...
Cộc! Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa không đúng lúc làm cả đám kinh hồn bạt vía, tắt màn hình, rút điện, bật đèn, đợi khi Hán Gian đứng ở trước cửa thì tên nào tên nấy đã vớ được sách cầm trong tay.
“ Ai thế?” Hán Gian vừa hỏi vừa mở cửa, tức thì cảm thấy đầu óc váng vất, phải vịn vào tường mới đứng vững, đám anh em trong phòng vừa quay đầu nhìn một phát, sách rơi lộp bộp xuống sàn:
Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp ngũ quan hài hòa, đôi mày liễu cùng ánh mắt tinh anh hoạt bát, còn ai ngoài nữ thần trong lòng toàn thể nam sinh.
An Gia Lộ thấy đám nam sinh trố mắt nhìn mình chằm chằm rất thô lỗ thì nhíu mày quát:” Làm sao thế?”
“ Không, không, không ... sao hết!” Hán Gian đánh rơi hết phong độ thường ngày, biến thành thiếu niên thuần tình, lúng ta lúng túng:” An mỹ nữ, sao, sao lại ghé qua cái phòng nát này?”
“ Ê, đếch phải phòng cậu, câu này tôi hỏi mới đúng.” Gấu Chó nhảy bổ tới kéo Hán Gian ra sau, đám anh em thằng sau vô dụng hơn thằng trước, xúm tới nhìn An mỹ nữ, cứ như muốn ảo tương thành đối tượng vừa xem trên vi tính:
Tuy đã quen với ánh mắt của người khác giới, An Gia Lộ cũng không chịu nổi bảy tám cặp mắt đói khát kia, có tên còn chảy nước dãi, nhăn mặt lùi lại nói vội:” Tôi tìm Dư Tội, cậu ấy đâu?”
“ Ở phòng 301.” Bánh Đậu đáp ngay như sợ lỡ cơ hội trò chuyện với nữ thần:
“ Để tôi thi triển thuật triệu hồi.” Thử Tiêu nhanh chí hơn chạy ra hành lang, gân cổ lên gọi:” Dư Nhi, Dư Nhi!”
Hô một phát hiệu quả ngay, một căn phòng khác ở tầng trên Dư Tội mở cửa thò đầu ra: ”Chuyện gì thế?”
“ Có mỹ nữ tới, có muốn gặp không?”
“ A, có phim mới rồi à, xuống ngay đây, đừng xem trước, đợi tôi xem cùng với.”
Cả đám anh em hết hồn, chỉ muốn nhảy lên bóp cổ thằng khốn kiếp đó, thôi thế này thì xong rồi.
“ Phim gì thế, trong nước hay Âu Mỹ, có bản không che ...” Dư Tội chạy vội từ tầng ba xuống, chưa tới nơi đã lớn tiếng hỏi, tới gần một chút tim đập thịch một phát muốn vọt khỏi lồng ngực, một đám anh em đứng sau ánh mắt như muốn giết người xua tay liên hồi cơ mà đã quá muộn rồi, An Gia Lộ thì dở khóc dở cười nhìn mình chằm chằm, cho dù tố chất tâm lý của y tốt tới mấy, thiếu chút nữa muốn quay đầu trốn:
Trong KTX nam xưa nay nói có mỹ nữ tới thường ám chỉ có phim mới rồi, bố ai mà ngờ được lại là thật chứ.
Do dự một chút, Dư Tội đoán chừng An Gia Lộ chắc là không hiểu mấy lời này, đi tới vài bước, thoáng cái hồi phục lại vẻ mặt bình thường, tò mò: “ An Gia Lộ, bạn tìm tôi sao?”
Thật khó tin, có điều An Gia Lộ gật đầu: “ Không được à?”
“ Không phải, tôi chỉ lấy làm lạ thôi, tìm tôi có việc gì?”
An Gia Lộ nhìn Dư Tội từ trên xuống dưới, nhìn tới mức khiến y không tự nhiên mới mím môi cười: “ Muốn cậu đi tản bộ cùng tôi.”
Cả trước lẫn sau An Gia Lộ đều im phăng phắc, đều cùng chung suy nghĩ, chuyện này đem so với sự kiện tỏ tình sáng nay của Dư Tội còn hoang đường hơn, còn làm người ta khó tin hơn.
Chẳng lẽ Dư cóc ghẻ lại làm động lòng An thiên nga rồi à?
Không thể nào, một đám ánh mắt oán độc nhìn Dư Tội đi dép lê, tai gài thuốc lá, trông như mấy thằng lưu manh thất nghiệp vất vưởng đầu đường xó chợ. Không ai tin cái bộ dạng này có thể khiến nữ thần động lòng, cho dù kéo Thử Tiêu và Bánh Đậu ra trông còn dễ coi hơn y.
“ Có ai đó sáng hôm nay trước mặt bao người còn nói cái gì mà chết đi sống lại ... Hiện giờ ngay cả đi tản bộ cùng tôi cũng không dám nhận lời, chuyện này phải giải thích ra làm sao? Nói dối không có chút chân thành nào cả.” An Gia Lộ thong thả nói, cho dù xung quanh là cả đám nam sinh nhìn hau háu, cô vẫn thể hiện ưu việt của mình:
Đám anh em hiểu rồi, không có gì hay cả, đoán chừng An mỹ nữ báo thù, muốn cho Dư Tội biết mặt đây, Hán Gian liền lên tiếng mắng Dư Tội:” Đúng thế, sao cậu có thể tráo trở như vậy?”
“ Tuyệt đối không được phụ lòng An mỹ nữ.” Thử Tiêu rất trượng nghĩa, vỗ ngực: “ Để tôi làm thay cậu.”
“ Vớ vẩn, nếu muốn thay cũng phải do tôi thay.” Lạc Gia Long không bỏ lỡ cơ hội:
Gấu Chó bắc tay làm loa hô: “ Dư Nhi, cậu mà không dám đi, bọn tôi toàn quyền đại biểu cho cậu.”
Nhìn An Gia Lộ mỉm cười khiêu khích, Dư Tội tức thì bị khơi lên lòng háo thắng: “ Được, tán bộ thôi chứ gì, bạn xuống dưới đợi tôi ... Tôi thay giày đã.”