Q1 - CHƯƠNG 038: AI LÀ NGƯỜI ĐƯỢC CHỌN?
Bắn súng là mốn kiểm tra cuối cùng rồi, giờ chỉ còn đợi kết quả nữa thôi, đám học viên tích cực huy động mọi kênh thông tin để nghe ngóng. An Gia Lộ từ chỗ Giải Băng có được tin tức bên lề, theo cô và bạn thân trong phòng nói, lần này quy cách lựa chọn khá cao, do đích thân sở trưởng triệu tập cuộc họp văn phòng quyết định. Nguồn tin tới từ Vũ Kiến Ninh, cha hắn làm ở ban bí thư trên sở công an tỉnh, chuyện này không đưa vào hồ sơ bảo mật, nên người trên tỉnh đều biết, nghe nói có người bắt đầu lo lót phía sau rồi.
Nguyên nhân à, con cái nhà cán bộ đều biết quy trình, chỉ cần vào đội ngũ tinh anh này, trong ba năm năm thể hiện tốt một chút là sĩ đồ sẽ thuận buồm xuôi gió. Ở cơ quan cấp tỉnh không như cục công an huyện thị hay là đồn công an, lúc vào là cảnh sát thường đến lúc nghĩ vẫn là cảnh sát thường.
Tin đồn nổi lên từ trước cuộc thi bắn súng, không ít học viên nhà ở tỉnh thành gọi điện về nhà, báo thành tích kiểm tra, không cần lên tiếng, người trong nhà tự biết hoạt động thế nào.
Hậu quả trực tiếp là hiệu trưởng Vương Lam phải tắt máy, chủ nhiệm Giang cũng không chịu nổi quấy nhiễu, có điều không dám tắt mày, đành phải đủn hết trách nhiệm cho Hứa Bình Thu. Dù sao quyết định cuối cùng là ở viên quan khâm sai này.
“ Tôi nhận tới mấy chục cuộc điện thoại rồi, toàn nghe ngóng chuyện tuyển dụng, ý thức bảo mật thế này nghiêm trọng quá rồi, gọi luôn cả tới di động của vợ tôi.” Hứa Bình Thu buổi chiều từ nhà chiêu đãi đi ra, bộ dạng tức không để đâu cho hết:
Khoa trưởng Sử không giúp được gì, khuyên nhủ:” Cho nên chúng ta phải mau chóng đưa ra kết quả, chuyện này sẽ kết thúc thôi.”
“ Không vội.” Bất ngờ là Hứa Bình Thu chỉnh lại y phục ngay ngắn nói:” Để cho bọn họ gấp đi, đem cả đống công tử ca, bà cô trẻ đó vào đội thì ai mà cung phụng cho nổi.”
“ Vấn là anh có ngăn nổi người ta không?”
Khoa trưởng Sử hời hợt hỏi một câu làm Hứa Bình Thu phải cau mày, biết điện thoại bảo mật của ông ta thì đều là chiến hữu, đồng nghiệp, còn cả lãnh đạo cấp trên, riêng vị chính phó sở tại chức có 5 người, ông ta chỉ là một xử trưởng, chỉ có ở đây thân phận mới ghê gớm chứ, đem thả vào trong thể chế chẳng có gì nổi bật.
.
“ Không ngăn nổi, ở cái quốc gia lễ nghi này sợ nhất là quan hệ, tình người, nếu tôi mà dùng cái mặt sắt đen xì với người bên cạnh, sau này khỏi cần lăn lộn thể chế nữa.”
“ Thế thì khó rồi, không thể không dọn ra một số vị trí cho quan hệ, không thể không ném hạt giống tốt xuống phía dưới, đợi vài năm mài hết góc cạnh, khi đó thành hoa vàng ngày xưa cả rồi. Khó!” Khoa trưởng Sử một lúc nói liền hai chữ khó:
“ Với tôi thì không khó.” Hứa Bình Thu cười gian như đã có tính toán:” Danh sách kỳ một do cậu quyết!”
“ Hả, sao lại là tôi.” Khoa trưởng Sử như đỉa dẫm phải vôi, tưởng cao chiêu gì, ai dè ném khoai nóng cho mình à?
“ Tôi chỉ có thể nhìn người, còn cậu nhìn được tâm can, không phải cậu thì ai? Mau mau đi, phó sở trưởng Trần đang đợi kết quả đấy ... Tôi tìm chủ nhiệm Giang trò chuyện.” Hứa Bình Thu vỗ vai khoa trưởng Sử mặt mày đau khổ, hời hợt một câu ném gánh cho người ta, đi được một quãng quay lại quả nhiên Khao trưởng Sử vẫn đứng như trời trồng, ra hiệu mau mau đi làm:
Kỳ thực danh sách sớm xác định rồi, chỉ là cần xác thực một chút, ông ta gọi điện tìm chủ nhiệm Giang, té ra người bạn học cũ này vẫn ở trong trường, lững thững đi tới khu văn phòng, gõ gõ cửa.
Giang Hiểu Nguyên đích thân ra mở cửa, hết sức nhiệt tình mời vào văn phòng, vừa mới ngồi xuống câu đầu tiên đã là: “ Xử trưởng Hứa, bao giờ có kết quả?”
“ Anh cũng quan tâm cơ à?”
“ Hỏi thừa, học sinh của tôi, tôi không quan tâm sao được, không ít phụ huynh tới chỗ tôi hỏi rồi đấy.” Giang Hiểu Nguyên không hút thuốc, thế nhưng trong văn phòng có chuẩn bị, bóc một bao Trung Hoa mềm đưa ra, cái ngờ người bạn học cũ này chẳng khách khí gì, đúng cả bao vào túi trước, sau đó mới lấy một điếu ra hút:
“ Anh sướng thật, ở trên sở thì chỉ sở trưởng mới chút thứ này thôi, chưa đủ cấp bậc mang ra hút dễ mang tiếng lắm.” Hứa Bình Thu giải thích: “ Sao buổi trưa mà anh không về nhà?”
“ Anh không thấy cơm ở trường rất ngon à, tôi ở trường ăn cho tiện.” Nghe Hứa Bình Thu vòng vo, làm Giang Hiểu Nguyên sốt ruột, dù sao cũng là người tinh đời, hỏi: “ Hình như anh có chỗ khó gì phải không?”
Hứa Bình Thu quan sát văn phòng làm việc rộng gấp đôi phòng mình, bàn làm bằng gỗ lim sang trọng, tủ sách cao tới trần, góc phòng trang trí mấy cây cảnh, lại có cả bể cá lớn, ghế sô pha ngồi lún mông, nhìn người bạn cùng tuổi mà trẻ hơn mình không biết bao lần, cảm khái trên đời này được mất khó nói: “ Đúng thế, cho nên mới phải tới đây thương lượng với anh.”
“ Thương lượng với tôi, không phải chứ?”
“ Thôi đừng vờ vịt nữa, tôi ở đây mấy ngày, anh chẳng quanh co hỏi suốt còn gì, có phải là muốn nhét người vào không?”
Sự thẳng thắn của người bạn này làm chủ nhiệm Giang hơi bối rối vẫn giữ kẽ chối: “ Đâu có, tôi chỉ hỏi thế thôi.”
“ Vậy thì tôi cứ chiếu theo phép công mà làm, đừng nói là tôi không nể mặt nhé.” Hứa Bình Thu làm bộ đứng dậy: “ Vậy không làm phiền anh nữa.”
Chủ nhiệm Giang cuống lên: “ Ấy ấy đừng đừng ... Anh nghe tôi nói đã, kỳ thực không phải chuyện gì to tát đâu, nhà Tiểu Duẫn nhờ tôi nghe ngóng, cha cậu ta làm sở sở tài vụ, khó tránh khỏi phải qua lại đúng không? Còn cả nhà Tiểu Vũ, cha cậu ta là thư ký của phó sở trưởng Vương.”
“ Ài ... Sao anh không nói sớm chứ?” Hứa Bình Thu vỗ đùi làm ra vẻ bực bội:
“ Hả, vậy là không có tên bọn chúng à?”
“ Không có.” Hứa Bình Thu lắc đầu lừa một câu, đợi chủ nhiệm Giang thất vọng mới hài hước nói: “ Anh cầu xin tôi đi, tôi cho hai đứa đó vào danh sách.”
Giang Hiểu Nguyên ngớ người, tức thì chỉ mặt Hứa Bình Thu: “ Tôi nói này xử trưởng ... À không Bình Thu, đừng có đối xử với tôi là nghi phạm như vậy chứ, tôi thừa biết cái trò trêu chọc nghi phạm của anh. Nói trước, hai đứa đó thể nào cũng phải có tên, nếu không sau này tôi không nhận anh là bạn học cũ nữa.”
“ Ha ha ha ha, không thành vấn đề.” Hứa Bình Thu vỗ đùi chan chát, điều kiện đồi điều kiện:” Tôi giúp anh, anh phải giúp tôi, có chuyện này anh phải nói rõ, có qua có lại, đúng không?”
“ Định thẩm vấn tôi à, thế thì hỏi đi.” Bỏ được một tâm sự phiền nhiễu, Chủ nhiệm Giang thoải mái ngả lưng xuống cái ghế lớn:
“ Không phải tôi nói anh chứ, lý lịch anh cung cấp qua loa quá, có phải sắp tốt nghiệp rồi nên xóa hết tội lỗi cho chúng không?” Hứa Bình Thu lấy ra một danh sách đưa tới:
Chủ nhiệm Giang vừa xem một cái mặt tái mét, toàn là cái tên quen thuộc, Dư Tội, Nghiêm Đức Tiêu, Đậu Hiểu Ba, Trương Mãnh, Hùng Kiếm Phi .... Khỏi phải đọc tiếp cũng biết còn có ai, là mười ba con sâu hại trong cái đoàn thể nhỏ kia.