Q1 - CHƯƠNG 041: TINH ANH RA LÒ. (1)
Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, ngày cuối cùng đã tới, hành trang đã chuẩn bị xong, ngày hôm đó học viên ăn mặc hết sức chỉnh tề, còn soi gương rửa mặt thật sạch tới mấy lần, muốn thể hiện ra mặt trẻ trung sức sống của mình.
Chỉnh đi chỉnh lại thành vấn đề, cái thằng Trịnh Trung Lượng đó là thứ dị loại, bốn năm học biểu hiện chẳng giống người ta, người ta xem phim đen, hắn xem Chu Dịch, người ta chơi game, hắn chơi la bàn. Khi đám anh em chửi bậy tán phét thì hắn thường xuyên nói nơi này nơi kia phong thủy không tốt, phong thủy không tốt thì không sinh ra được hàng tốt, lớp hình sự tụ tập một đám khốn kiếp là minh chứng.
Thường ngày chẳng ai tin lời ma quỷ đó, nhưng mà hôm nay hắn nói mình đột phá thiên nhân cảm ứng, dự cảm được mình sắp tam hoa tụ đỉnh, ngũ phượng triêu dương ... Tóm lại là sắp độ kiếp, có khi được chọn.
Đám anh em yếu bóng vía, thế là sán tới hỏi xem mình liệu có được chọn không, Trịnh Trung Lương bấm quẻ một lúc, hưng phấn nói: “ Oa, Thử Tiêu, hôm nay là mùng ba tháng Chạp, ngày lành tháng tốt, hợp với bát tự của cậu, đại cát, có hỉ ... Chắc chắn là có hỉ.”
Thử Tiêu hớn hở, Đậu Bao cũng sán tới thỉnh giáo, Trịnh Trung Lương khép mắt sờ đầu Bánh Đậu rồi gật gà gật gù: “ Không được, không được, sau ót có cái tướng phản, tòng quân thì đào ngũ, làm cảnh sát là phản đồ, đại hung đại hung.”
Cả đám người hô hố làm Bánh Đậu sôi máu đá Trịnh Trung Lượng một phát, Trịnh Trung Lương bộ dạng cao nhân không chấp, tranh thủ đợi tập hợp, miễn phí xem số mệnh cho anh em.
Vài anh em đi ăn sáng về thấy phòng 207 huyên náo, nghe nói Đại Tiên hôm nay tâm tình tốt xem bói không thu tiền nên không ít người xem số, Tôn Nghệ bị phán số tiểu nhân, mặt dơi tai chuột đi tới đâu cũng không ai ưa, Trương Mãnh cũng không xong, giữa mày có sát khí, đó là tướng không lành, mau tới nhà vệ sinh cọ vào tường, thứ đó giúp tránh tà.
Tên này lý luận quái đản, mọi người cười đau cả hàm, tới lượt Hán Gian thì bị nói mặt quá trắng, cản trở vận khí, phải gặp nữ nhân tốt mới khắc phục được. Lý Nhị Đông môi quá dầy, đây là thứ gian trá, tuyệt đối không làm đồng đạo được. Đổng Thiều Quân lông mày chổi, không được, số tên này quá xúi quẩy, không nên tới gần.
Khó khăn lắm mới có Lạc Gia Long mặt vuông chữ điền, không có khiếm khuyết, đáng lẽ vận mệnh cũng coi như ổn định, không bệnh không tật, nhưng hắn bình thế này, Lạc Đà cũng không được, vì sao? Mệnh phạm thủy, ngày ngày lại tới phòng 201 đối diện nhà vệ sinh, riêng mùi khai thối đã xua hết vận khí rồi.
Làm nghề thầy bói mà có cái mồm quạ thì vận mệnh làm sao mà tử tế được, lúc ăn vài cái tát, khi thì bị đạp một phát. Số người khác chưa biết ra sao chứ số thằng này thì cứt chó chắc rồi.
Lát sau Hùng Kiếm Phi từ phòng 201 tới, tên này người thấp đậm, chân tay ngắn, mặt màu gan lợn, hai mắt lộ hung quang, vừa vào đã ông ổng:” Nói gì mà vui vẻ thế, ai được chọn rồi à?”
“ Chưa, có điều Âm Dương pháp sư đang bấm quẻ, để cậu ta xem cho có được không.” Thử Tiêu xúi bẩy đợi xem trò hay, Gấu Chó là thằng rất gấu chó, nói vài câu khó nghe liệu chừng rơi răng:
Gấu Chó nhìn chằm chằm Trịnh Âm Dương, đột nhiên bẻ ngón tay cái rốp làm hắn giật mình: “ Âm Dương, hôm nay mà nói lão tử giống lợn rừng gấu chó thì lão tử thiến.”
Người khác hớn hở, ra sức xúi Âm Dương bấm quẻ đợi hắn ăn đòn, Âm Dương đành phải quan sát Gấu Chó một lúc, giơ ngón cái:” Anh Hùng, anh có tướng mạo uy vũ, không ai phủ nhận được, có điều muốn được chọn vẫn chưa đủ.”
“ Nói cứ như cậu chọn ấy.” Gấu Chó bĩu môi:
“ Có phải tôi chọn hay không cũng thế, anh Hùng, anh ...” Trịnh Trung Lương đột nhiên làm vẻ mặt trang nghiêm: “ Cái mặt anh mang sắc thái phản động quá rõ, chẳng những ảnh hưởng tới dung mạo thành phố còn gây trở ngại hài hòa xã hội, ai mà dám tuyển ... Á!”
Gấu Chó vung tay đấm luôn, cứ nhè chỗ lắm thịt của Âm Dương mà đánh, đánh cho hắn kêu thảm không ngớt, song Trịnh Trung Lượng vì đạo đức nghề nghiệp quyết không sửa lời, đám khốn kiếp cười lăn lộn chẳng can.
Còi tập hợp vang lên, lớp trưởng Âu Dương Kình Thiên ở dưới lầu quát tháo, cả đám người nhảy khỏi giường khỏi bàn, từ tầng hai tầng ba tiếng bước chân rầm rập chạy xuống chỗ tập hợp.
Ở sân đã đỗ một cái xe khách lớn dán chữ POLICE, Hứa Bình Thu, khoa trưởng Sử đứng trước đội ngũ, đều mặc cảnh phục nghiêm trang, không ít học viên nhìn cảnh hàm của họ mà hâm mộ.
“ Các bạn học, cám ơn mọi người ủng hộ công tác của chúng tôi, tôi đại biểu sở công an tỉnh chúc mọi người năm mới vui vẻ.” Hứa Bình Thu đứng nghiêm kính lễ, ông già thường ngày hay cười lúc này vô cùng nghiêm túc: “ Trải qua bốn ngày kiểm tra thể năng, tâm lý cũng quan sát biểu hiện của mọi người, chúng tôi lựa chọn 17 học viên ... Trước khi công bố, tôi muốn chúc mừng học viên được lựa chọn, vì họ đi lên tuyến đầu, đứng ở cương vị nguy hiểm nhất, thành lá chắn đầu tiên cho trị an xã hội. Tôi mong các bạn không được chọn đừng sa sút, vì các bạn ra ngoài kia, vẫn có rất nhiều cơ hội đang chờ đợi. Đồng thời tôi cũng mong các bạn được chọn không nên kiêu ngạo và tự mãn, đây là cuộc lựa chọn đào thải, hôm nay mới bắt đầu.”
“ Tiếp theo do Khoa trưởng Sử tuyên bố danh sách, đọc tới ai rời hàng.”
Đội ngũ im phăng phắc, nhưng những cái đầu ngẩng cao, như thể cố thu hút sự chú ý, dù khoa trưởng Sử đã có danh sách cuối cùng.
“ An Gia Lộ!”
“ Có!” An Gia Lộ trong trẻo đáp vang, hít một hơi tự hào đi lên trước tiên:
“ Giải Băng!”
“ Có!” Giải Băng phản ứng bình đạm, điệu bộ như hiển nhiên phải thế, bước lên đứng cạnh An Gia Lộ mỉm cười với cô:
“ Vũ Kiến Ninh.”
“ Có!”
“ Duẫn Ba.”
“ Có!”
“ Lý Chính Hoành!”
- Có!
“ Âu Dương Kình Thiên!”
..... .....
Từng người rời hàng mặt mày hớn hở, có người quay đầu lại vênh váo nhìn ra sau, danh sách ngày càng ít, người đi lên ngày càng nhiều, người trong đội ngũ không ít chửi thầm bất mãn, có mù cũng nhìn ra được tuyển đi đều là có hộ khẩu ở tỉnh thành, con cháu cán bộ, không thì là cán bộ học sinh thường ngày hoạt động tích cực.
Tính công băng của lần lựa chọn này càng lúc càng bị người ta khinh bỉ, chuyển thành phẫn hận, nhổ phẹt nước bọt ra đất.
Những người được chọn thay vì đón nhận tôn trọng hâm mộ của người khác thì đối mặt với gần trăm ánh mắt thù hận, giận dữ, khiến ai nấy như có gai đâm sau lưng.
“ Xếp hàng lên xe, hôm nay tham quan học tập, Giải Băng, cậu dẫn đội.” Khoa trưởng Sử gập danh sách lại:
“ Vâng! “ Giải Băng kính lễ hô vang, đứng bên cửa xe, tư thế chuẩn mực chỉ huy mọi người đi lên xe, đại khái hắn cũng biết đang bị người ta căm hận nên bớt màn thể hiện giống thường ngày: