Q1 - Chương 051: [Dịch] Dư Tội

Cha con gian trá. (3)

Phiên bản dịch 7119 chữ

Q1 - CHƯƠNG 051: CHA CON GIAN TRÁ. (3)

Hùng hổ nói một câu xong, Lão Dư quay sang vị cảnh sát hiền hòa kia, gương mặt tràn ngập tự hào khoe: “ Con trai tôi đấy, trông khỏe khoắn tinh thần không, học trưởng cảnh sát tỉnh, năm nay là về rồi, đồng nghiệp của anh đấy.”

Cục trưởng Lưu dở khóc dở cười ầm ừ đối phó, Dư Tội thì lên cơn đau dạ dày, cha ơi là cha, sao chỉ thấy tiền là mắt sáng, nhìn cái gì cũng mù mờ hết vậy, không xong rồi, chuyện này xử trí không khéo có khi hết đường về địa phương công tác.

Bên trong cửa hiệu nhỏ ba mặt chất đầy hoa quả không có cả ghế ngồi, ba vị hình cảnh thường phục đứng hàng ngang cúi đầu, không còn mặt mũi nào đối diện với lãnh đạo nữa, cục trưởng Lưu cũng không hài lòng:” Mang phù hiệu của các cậu ra.”

Ba người móc túi lấy phù hiệu, Lão Dư còn đang tính toán xem kiếm được bao nhiêu, nhìn thấy ba người kia đem huy hiệu cảnh sát ra, cổ họng "ặc" một cái, thất vọng quay sang thằng con ai oán kêu: “Con ơi, hôm nay xe nhà mình bị xô miễn phí, đoán chừng không hi vọng đền tiền rồi.”

Ông chủ này trở mặt nhanh quá, hai cảnh sát 110 ngoài cửa phì cười, cả cục trưởng Lưu cũng phải bành quai hàm mà nhịn, tiếp tục khách khí: “ Lão Dư, chuyện này trách tôi an bài không tốt, ba người này vốn là đồng chí ở đội hình cảnh, trưởng cảnh sát có thông báo, muốn tìm con trai anh thảo luận chuyện địa phương thực tập, bọn họ được cử đi đón, ai mà ngờ xảy ra chuyện này ... Vấn đề là do chúng tôi không nói rõ trước.”

“ Hả!?” Lão Dư trố mắt, bỏ mẹ rồi, chưa vào nhà đã gây sự với chủ nhà, nhìn con trai một cái, lửa giận bốc cao ba trượng, thế là tát ba phát đá ba phát, không trượt phát nào, vừa đá vừa mắng: “ Cái thằng nhãi này, bảo mày đi đưa hàng, mày lại đi gây họa ... Xô vào ai không xô, mày đi xô cảnh sát, tương lai tốt nghiệp người ta có nhận mày không? Về nhà thực tập sao không nói ... Á à, mày còn trừng mắt với cha mày à, đánh chết thằng tiểu vương bát đản ...”

Dư Tội đưa tay chắn, mắt cảnh giác nhìn đám cảnh sát ý đồ bất thường kia, Lưu Sinh Minh ở giữa hai người can ngăn, Dư Tội thấy cha còn không dừng tay, sôi máu: “ Làm sao con biết họ là cảnh sát, suốt từ sáng sớm bám theo con, con còn tưởng muốn cướp hàng.”

“ Mày còn nói à ... Đánh chết cái thằng vương bát đản.” Lưu Dư nổi trận lôi đỉnh, ông ta thấp hơn Dư Tội cho nên phải nhảy lên bợp đầu y, quay sang khom lưng nở nụ cười với cục trưởng Lưu đang che chắn cho Dư Tội: “ Đồng chí, các anh đều là cảnh sát, đừng chấp, cái thằng con xúi quẩy này của tôi, từ nhỏ tới lớn đã là đứa chuyên gây họa, các anh đừng chấp ... Nào, ba đồng chí, để xe lại, tôi đêm đi sửa cho ... Bất kể ai xô ai, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Nói xong sợ mấy cảnh sát kia để bụng, rối rít lấy túi cho một đống hoa quả vào đó, muốn đưa mấy hình cảnh kia, nhưng trường hợp này ai dám nhận. Cục trưởng Lưu nghiêm mặt đuổi ba người kia về đội, ba người thầm lau mồ hôi chạy luôn, Dư Tội gọi lại ném cho cái chìa khóa, hình cảnh tiếp nhận cười rất bất thiện bỏ đi.

Dư Tội rất chướng mắt cái bộ dạng nô tài vâng vâng dạ dạ của cha, có điều với cục trưởng Lưu mà nói, thế mới là bình thường, có tiểu thương kiếm ăn ngoài chợ nào mà không thế, gặp hiền thì xẻo, gặp ác thì tránh, mở mồm ra là toàn lời dối trá không tin được nửa câu, quay đi có khi bị bọt sau lưng.

Giờ mới quan sát Dư Mãn Đường, có hơi thấp, mặc cái áo bông xám xịt, gò má lạnh tới đỏ rực, cái bộ dạng này e là chẳng thể dạy ra được đứa con tử tế.

Ấy vậy mà đứa con này lại khiến một vị xử trưởng trên tỉnh đích thân tới tìm, hắn cố áp chế nghi vấn trong lòng, han huyên một lúc, dù khiên trì muốn bỏ tiền sửa xe cho Lão Dư. Lão Dư cũng không dám nhận, chỉ mong mau mau tiễn người đi, để lại ấn tượng tốt, khi biết người ta là cục trưởng cục công an thành phố thì sợ tới thiếu chút nữa ngã lăn ra ngất xỉu.

“ Cục trưởng Lưu, anh lần đầu tới nhà mà chứng kiến cái chuyện này, làm mặt già của tôi không biết dấu đi đâu nữa ... Lại đây, Dư Nhi ... Mau mau cúi đầu ... À không kính lễ, đây là quý nhân nhà ta ...” Lão Dư phải lấy hết sức mới kéo được thằng con cứng đầu, thiếu chút nữa kính lễ thay con:

Cục trưởng Lưu thấy vậy cũng ngại: “ Lão Dư, cứ thế nhé, nơi này nói chuyện không tiện, ảnh hưởng tới anh buôn bán ... Tôi về cục đây, để Tiểu Dư tới văn phòng tôi bàn chuyện thực tập là được, năm nay các đơn vị đều phải mở rộng, tôi nghe nói tỉnh thành cũng muốn tuyển một nhóm, nói không chừng Tiểu Dư có thể nhân cơ hội này mà ở lại tỉnh thành.”

“ Thế, thế à?” Dư Mãn Đường nghe thấy cái bánh từ trên trời rơi xuống, mừng ra mặt, muốn dấu cũng chẳng nổi, nửa năm nửa ra trường rồi, đang lo chuyện phân phối của con, đoán chừng tốn mười mấy hai mươi vạn nữa, không ngờ xuất hiện ánh bình minh chói lóa như thế, hạnh phúc muốn ngất xỉu, rối rít theo sau cục trưởng Lưu: “ Không biết nhà cục trưởng Lưu ở đâu ... Hôm nào tôi dẫn thằng con bất hiếu tới nhà bái phỏng.”

Ý gì đây, chắc chắn là cái ý kia rồi, cục trưởng Lưu nhìn cái mặt gian trá của Lão Dư là hiểu, ông ta cũng ngại dính dáng tới loại người này, lợi lộc ít mà phiền toái thì vô kể, trêu: “ Nhà tôi không ở Lâm Phần, có điều nhắc anh, nhà tôi chỉ có cửa chống trộm, không có cửa sau đâu.”

“ Không không, ý tôi không phải thế, ý tôi là đến thăm anh, khó khăn lắm mới gặp được một vị quý nhân, không tới nhà bái phòng sao được.” Dư Mãn Đường mặt dầy dây dưa theo ra tận xe:

Cục trưởng Lưu nhắc: “ Không cần, phải xem con anh có bản lĩnh không, nếu có thì không cần mất một xu cũng có thể mặc cảnh phục ... Để cậu ta tới văn phòng tôi một chuyến, tôi sẽ an bài chỗ thực tập.”

“ Vâng vâng, tôi bảo nó tới ngay.” Dư Mãn Đường khom lưng cúi đầu tiễn quý nhân đi:

Vừa mới quay lại thì thấy láng giềng cũng bán hoa quả sán tới tò mò hỏi: “ Lão Dư, bọn họ đền bao nhiêu thế, phải mời khách đấy nhé.”

“ Ài, được đồng nào đâu, có nhìn thấy vị tôi vừa tiễn đi không? Là cục trưởng cục công an thành phố. Chà, không nhận ra, thế nào mà lại là người họ hàng xa của tôi, nói ra là cùng bối phận, phải gọi tôi là anh, chú của Dư Nhi đấy, người nhà cả, nói tiền gì chứ?” Lão Dư đắc ý vỗ ngực, thoáng cái đã có thân thích làm cục trưởng, khiến cho xung quanh hâm mộ lắm, chạy theo hỏi han. Lão Dư phét lác tung trời, nói chuyện một lúc mới nhớ nhiệm vụ cục trưởng Lưu an bài, vội đi tìm con trai, thấy Dư Tội khoanh tay đứng dựa vào bên cửa dáng vẻ trầm tư, đá cho một phát: “ Mày có bị ngốc không hả con, cục trưởng Lưu bảo mày tới văn phòng đấy, chuyện tốt như thế, sau này có lối mà đi, còn đứng đây làm gì?”

“ Cha, con không muốn đi.” Dư Tội quay đầu sang bên, tức giận nói:

Lão Dư hiểu lầm ý, cho rằng con trai giận mình, chép miệng thay đổi ngữ khí:

- Dư Nhi, không phải cha muốn đánh mày, nhưng không đánh người ta không nguôi giận, người ta thù thì làm sao? Mày biết vì sao cha phải bỏ bao tiền đưa mày vào trường cảnh sát không, là vì để mày làm cảnh sát, không ai dám đụng vào nhà ta ... Nhìn thấy chưa, minh chứng ngay trước mắt, mày xô người ta một phát, người ta gọi ngay cả đống cảnh sát tới, nếu không phải mày cũng là cảnh sát thì cha mày hôm nay mất tiền rồi đấy ... Đừng giận nữa, sau này mày làm cảnh sát, cả con đường này ai dám đụng vào cha con mình, khi đó chỗ bán hàng tốt tha hồ mà chọn.”

Bạn đang đọc [Dịch] Dư Tội của Thường Thư Hân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    41

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!