Q1 - CHƯƠNG 059: CHUYẾN BAY MIỄN PHÍ.
Mẹ bỏ đi theo người ta!
Đó là câu nói gây tổn thương nhất tuổi thơ Dư Tội, y không biết bao lần hỏi tại sao, y vẫn hi vọng đó là lời nói dối.
Lớn lên một chút, chắc là tầm mười tuổi đi, khi đó Dư Tội khá hiểu đời rồi, câu chuyện về mẹ lại khiến y thấy rất hợp lý, theo đồng nghiệp cũ của cha nói, khi xưa cha là kỹ thuật viên trong xưởng, tướng mạo không có gì, nhưng mà là người tích cực hài hước, có cơ sở quần chúng, chẳng hiểu thế nào mà tán tỉnh được hoa khỏi của xưởng, cuộc sống nhỏ cũng hạnh phúc. Thế nhưng làn sóng cải cách mở cửa ùa tới, xưởng không theo kịp thời đại nên đổ bể, nghèo khó tới tiền mua sữa bột cũng không có thì làm sao giữ nổi người vợ hoa nhường nguyệt thẹn đó.
Thế nên mẹ bỏ đi theo người ta là hợp lý.
Dư Tội từ đó không hỏi thêm về mẹ mình nữa, y hiểu rồi, nhưng vì hiểu mà y hận.
Về sau đi học ở trường bị bạn học dùng chuyện này trêu chọc, làm Dư Tội không chỉ một lần đánh nhau tới vỡ đầu chảy máu. Khi đó cha cứ luôn phải tươi cười đi xin lỗi phụ huynh nhà người ta, còn đền tiền, rồi dẫn thằng nghịch tử về đánh một trận, đứa bé không mẹ trốn tới chỗ vắng vẻ co mình lại khóc tới ngất đi.
Suốt cả tuổi thơ Dư Tội không có bạn, y làm bạn với mấy con chó hoang ở xưởng đổ bể kia, song y không bao giờ nuôi chó, vì thế mấy con chó vừa là sự an ủi, vừa là chứng nhân cho nỗi đau tuổi thơ của y.
Nhẹ nhàng cất bức ảnh vào chỗ cũ, chẳng có mấy cảm xúc, Dư Tội đã khóc khô nước mắt nhiều năm rồi, chớp mắt một cái, đứa bé ắm ngửa quấn trong tã đã thành mình bây giờ, hai mươi mấy năm chưa cay hồ đồ trôi qua. Dư Tội đã quen với loại cô độc này, còn người cha luôn sống hồ đồ, y thấy cũng chẳng cần phải thay đổi gì nữa.
Tắt đèn đi, trong bóng tối hai mắt Dư Tội vẫn sáng, y có một ý nghĩ mà y cố gắng áp chế, kỳ thực y rất muốn đi, rất muốn được lựa chọn, không cần biết phải làm gì, chỉ cần biết đây là một cơ hội, chắc chắn là một cơ hội lớn, dù lấy mạng ra tranh thủ cũng đáng, một đứa bé như y càng biết trân trọng từng cơ hội.
Và nếu như có một ngày nào đó tới được vị trí quyền lực như xử trưởng Hữa, y muốn đi tìm mẹ mình, hỏi nữ nhân đó một câu hỏi tuy ngốc nghếch, nhưng đứa bé nào ở trong hoàn cảnh y cũng muốn hỏi, "vì sao?"!
Nhưng làm con, có những việc Dư Tội cần phải làm.
Hôm sau Dư Tội ký vào bản hiệp nghị, lại thêm hai ngày nữa nhận được tin nhắn không đầu không cuối, thời gian xuất phát, địa điểm, chuyến xe, thời gian chuyến bay, địa điểm tập hợp, tất cả rõ ràng, làm Dư Tội ngạc nhiên là hệ thống công an xưa nay luôn keo kiệt lại đổ máu lớn, địa điểm tập huấn là thành phố phía nam cách đây mấy nghìn km.
Quảng Châu!
Cứ thế Tết trôi qua chẳng có gì đáng kể, cơ bản là Dư Tội ghét Tết, vì mỗi lần tới Tết là khắp nơi cứ tràn ngập hình ảnh gia đình ấm cúng hạnh phúc, trọn vẹn, ông bà cha mẹ con cái. Vì thế từ nhỏ y chỉ coi Tết là cơ hội kiếm thêm chút tiền, sau đó thoải mái nghỉ ngơi vài ngày, hết!
Thậm chí Dư Tội chưa bao giờ xem tiết mục Xuân Vãn của CCTV, chẳng sao cả, y vẫn lớn lên như ai thôi.
Tết năm nay Dư Tội có thêm một tâm sự, là buổi tập huấn thần bí kia.
Bữa trưa miễn phí đúng là có thật, chứ không à, giữa trưa mùng 3 Tết, có một đám người tới sân bay tỉnh thành thưa thớt bóng người.
Toàn bộ hành trình miễn phí, xuất phát từ nhà, thậm chí tới cả vùng Nhạn Bắc gặp tuyết lớn, không ngờ có hai chiếc xe cảnh sát tới nhà Trương Mãnh đón người, mệnh lệnh từ sở công an tỉnh, làm dọc đường Trương Mãnh được hình cảnh địa phương cung phụng như lãnh đạo, rất thỏa mãn.
Trong vòng một ngày, mười ba học viên phân tán trong toàn tỉnh, tới trưa đều tề tụ ở sân bay quốc tế Vũ Túc.
Đội ngũ rất dài, chưa vào sân bay đã thấy mấy người Nghiêm Đức Tiêu, Đậu Hiểu Ba, Trịnh Trung Lượng tay xách nách mang đang ngoan ngoãn xếp hàng ở đại sảnh rộng lớn hiện đại, không ngờ lại bị người ta chế nhạo. Lạc Gia Long đi thẳng tới máy bán vé tự động, máy quét quét qua CMT, một tấm vé cầm trong tay, bọn ngốc đứng xếp hàng kéo ùa tới.
“ Đơn giản quá nhỉ, tôi còn tưởng phải chen lấn như mua vé tàu Xuân Vận.” Đậu Hiểu Ba lấy được vé máy bay, hết sức kinh ngạc, giống như năm xưa từ nông thôn tới, tỏ ra rất ngạc nhiên với cái đèn mà cứ đi vào là sáng đi ra là tắt, cứ đi ra đi vào thử mãi, sau đó biến thành trò cười cho người ta:
Đại Nguyên không phải là thành phố lớn, nhưng sân bay quốc tế Vũ Túc thuộc top 5 sân bay lớn trong nước, lưu lượng khách mỗi năm tới ngàn vạn, mức độ hiện đại đủ cho đám nhà quê choáng ngợp.
“ Mấy anh em, làm CMT giả có hữu dụng không nhỉ, bây giờ loại mới nhất cũng có thể gắn chip bên trong đấy.” Đồng Thiều Quân cũng là thằng chưa đi máy bay lần nào trong đời, bắt đầu đi vào vết xe đổ của Bánh Đậu năm xưa:
Lý Nhị Đông hỏi Lạc Gia Long có vẻ rất am tường: “ Lạc Đà, tuyết lớn thế này bay có an toàn không, chẳng may rơi một phát thì hết đường chạy, đường cao tốc ở chỗ bọn tôi xảy ra mấy vụ tan nạn rồi.”
Trương Mãnh thấy hắn lo lắng thì tỏ ra hiểu biết an ủi: “ Chắc là trên máy bay có dù, không sao đâu.”
Lạc Gia Long nhìn quanh quất sợ có ai nghe thấy mấy lời này, xấu hổ không biết để đâu cho hết: “ Nói nhỏ thôi, không sợ người ta cười cho à? Tránh xa tôi ra, tôi không quen hai thằng ngốc các người.”
Thế là cả bọn nhốn nháo đánh chửi nhau tới tận cửa kiểm tra an ninh mới chịu yên tĩnh, lục tục kéo vào sảnh chờ bay, còn một tiếng nữa máy bay mới cất cánh, người ngó nghiêng, người đi vệ sinh, phân tán khắp nơi nhưng di động của cả đám kêu tít tít cùng lúc. Đậu Hiểu Ba Xem tin nhắn :" Đánh cược các người đang tụ tập một chỗ đúng không? Có chuyện tốt không gọi tôi nhé!"
Khẩu khí rất bất thiện, Bánh Đậu trả lời :" Dư Nhi, xin lỗi, lần sau gọi cậu!"
Lạc Gia Long cũng trả lời tin nhắn :" Dư Nhi, lần sau cậu còn có cơ hội. Xin lỗi nhé, tạm thời bảo mật!"
Tức thì trong phòng chờ, một đám học viên không phát hiện đều đang trả lời một tin nhắn, tiếp đó lại có tin nhắn gửi tới :" Cược 50 đồng, hôm nay tôi nhất định sẽ bắt được các anh!"
Gấu Chó đắc ý lắm, thằng này hẳn ở nhà ghen tỵ phát điên rồi, nén cười gửi tin :" Được, tới đây, tôi cho cậu 500!"
Đậu Hiểu Ba từ trong tin nhắn cảm giác được sự thất vọng của Dư Tội trong tin nhắn, khuyên :" Đừng tốn công nữa Dư Nhi, chúng tôi sắp lên máy bay rồi."
“ Không đúng!” Người phát hiện ra chuyện khác thường đầu tiên là Thử Tiêu, hắn đứng dậy hỏi từng người tin nhắn vừa nhận được, lúc này mới biết là Dư Tội gửi tin nhắn theo nhóm, nhìn quanh mấy lượt sảnh chờ bay, nhưng không thấy mục tiêu:
“ Sao thế?” Bánh Đậu còn chưa hiểu:
“ Có phải Dư Nhi cũng tới rồi không?” Thử Tiêu có vẻ không chắc lắm: “ Mọi người nói xem liệu có chuyện xử trưởng Hứa tới Lâm Phần gọi cả Dư Nhi đi không?”
“ Không thể nào, cậu ta là cái gì mà khiến xử trưởng Hứa tới tận nhà tìm chứ? Chú già ấy ho một tiếng, đến cả cục trưởng cục công an thành phố cũng phải chạy tới tận nơi báo cáo. “ Trịnh Trung Lượng xua tay phủ định khả năng hoang đường kia:
“ Bất kể là lý luận hay thực tiễn thì tỉ lệ phát sinh ra chuyện này không cao.” Đồng Thiều Quân phân tích khách quan:
Không tin, tóm lại là không tin, Nghiêm Đức Tiêu giơ di động lên: “ Nhưng nếu cậu ta không tới thì đặt bẫy chúng ta làm gì?”