Q1 - Chương 074: [Dịch] Dư Tội

Cuộc gặp gỡ bất ngờ. (1)

Phiên bản dịch 6999 chữ

Q1 - CHƯƠNG 074: CUỘC GẶP GỠ BẤT NGỜ. (1)

Ngày 15 tháng 1 âm lịch, hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, một buổi sáng khi hoa đăng vẫn nhấp nháy, cuộc sống về đêm mới lắng xuống, người đi làm còn chưa thức dậy, khi mà phương đông mới chỉ có chút màu trắng nhờ nhờ, cái thành phố không ngủ xuất hiện giai đoạn tĩnh mịch hiếm có.

Trời còn chưa sáng Hùng Kiếm Phi ngái ngủ từ một cái gầm cầu nào đó bước thấp bước cao chui ra, trước tiên hắn tới một cái ao nước tương đối sạch sẽ ở gần đó vốc rửa mặt rửa tay, súc miệng, thuận tiện nhổ vài cây rau, vài cọng hành, vừa đi vừa ăn, với hắn mà nói thế là bắt đầu bữa sáng rồi.

Cái nhà, à nói đúng hơn là cái ổ của hắn ở dưới gầm cầu không phải dọn, vì hắn cưu chiếm tổ thước, không biết vị tiền bối nào để lại, chẳng qua là tấm vải bạt chống nước cắm mấy cái gậy miễn cưỡng dựng lên thành cái lều thôi. Thế là tốt lắm rồi, dù sao có chỗ đi về.

Tuy quần áo có bẩn thỉu nhàu nhĩ, tóc tai cóc bẩn, toàn thân hôi rình, ít nhất bước chân hắn vẫn vững vàng. Hùng Kiếm Phi làm vài động tác tập thể dục rồi đi về phía ga tàu, ở đó mỗi ngày có mấy chục cái tàu hàng cần người tháo rỡ, vận chuyển, chỉ cần có sức, không lo thiếu cái ăn. Quan trọng nhất là nơi đó chỉ xem sức anh thế nào, không xem CMT, tiền công kết toán luôn trong ngày, tuy tiền công hơi thấp, song phù hợp với nhu cầu sinh tồn của hắn.

Hùng Kiếm Phi sống tương đối dễ dàng, chứ không à, cư dân dậy sớm đi trên con đường vắng mà gặp phải cái mặt hắn là đảm bảo giật mình, cuống cuống tránh đường.

Ở nước nam này, bất kể nam nữ vóc dáng đều thiên về gày gò nhỏ nhắn, lác đác vài người cao lớn, mà Gấu Chó đại ca đây tướng mạo phản động, tay to như chân người ta, đừng nói người thường, lưu manh gặp hắn cũng chẳng dám trêu chọc nữa là.

Dư Tội từng đánh giá hắn: Lưng hùm eo gấu mặt lợn rừng.

Vì chuyện này mà Hùng Kiếm Phi từng đánh nhau với Dư Tội một trận long trời lở đất, đánh từ KTX đánh tới thao trường. Kết quả cuộc chiến sau này mọi người mới biết, Gấu Chó ra tay cực nặng, Dư Nhi thì đòn nào đòn nấy âm hiểm. Chỉ một ngày sau Dư Tội đã nhởn nhơ chùm cái áo hoodie chướng mắt của y đi học, Gấu Chó nằm đó ba ngày, Dư Tội đem ít hoa quả với chai rượu đến thăm, sau đó hai người liền thành anh em.

"Anh em", cái từ này với Hùng Kiếm Phi mà nói không phải thứ có thể lạm dụng.

Cha của Hùng Kiếm Phi là công nhân bốc rỡ ở ga tàu, con kế thừa ưu điểm của cha, ngủ thì ngáy như kéo bễ, tỉnh đánh rắm thối um phòng, ở tỉnh thành người ta thích theo đuổi cuộc sống có phẩm vị cao ấy, hắn là thành phần bị xa lánh, khinh bỉ. Dư Tội tuy đáng ghét, nhưng là người đầu tiên không chê bai hắn, thế là dần dần từ đối thủ thành anh em.

“ Mẹ nó, cái thằng vương bát đản Dư Nhi đó khẳng định trốn đâu đó hưởng phúc rồi.”

Nhớ tới người anh em này, Gấu Chó lẩm bẩm, lần huấn luyện này với hắn mà nói giống như quay về cuộc sống vốn có ở khu nhà tạm, mọi thứ đều quen thuộc, chẳng cảm thấy khổ, cùng lắm là nóng quá, không quen được, mồ hôi mồ kê lúc nào cũng nhớp nháp.

Dư Tội thích tuyết, càng thích những ngày âm u lạnh thấu xương, thế nên rất ghét trời nóng, phương nam này với Dư Tội là thiên địch, nhưng Hùng Kiếm Phi tin rằng, Dư Tội vẫn sẽ sống tốt hơn hắn.

Đó là điểm hắn phục Dư Tội nhất, tên đó dù trong nghịch cảnh cũng biết cách sống sao cho thoải mái nhất, lại có đầu óc kinh tế. Trước kia anh em đánh nhau, y tích cực khuyên can, đứng ra làm người tốt, sau đó được cả hai phía mời ăn. Ài, cái đoàn thể nhỏ của bọn họ từ đó dần dần gây dựng lên vì thằng khốn ấy lợi dụng mọi người để sống thoải mái hơn.

Đi không lâu ăn hết rau, thuận tiện ghé vào hàng bên lề đường mua cánh bánh bao to, không có nhân nên rất to, ngon chả ngon mấy nhưng mà đủ ních đầy cái bụng, Quảng Châu giàu có, song không biết bao người lao động nghèo như hắn phục vụ cho sự xa hoa đó.

Vừa đi vừa ăn, gập ngón tay mà tính thì hai tuần rồi, thêm ba bốn tuần nữa là được về, giờ Hùng Kiếm Phi lo nhất là liệu có được toại nguyện khoác cảnh phục lên người không? Hắn cơ bản thuộc loại "con cái đi học, cha mẹ hộc máu", đối với gia đình bình thường không có bối cảnh và năng lực, con cái tốt nghiệp chỉ khiến cha mẹ hộc máu lo lót khắp nơi.

Đó là điều Hùng Kiếm Phi không muốn thấy nhất, nên hắn cắn răng có được kết quả tốt nhất.

Ợ, bỗng nhiên Hùng Kiếm Phi ợ một cái rõ to, mắt trợn trừng, hắn nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc.

Con đường trước mặt có vụ đánh nhau, đó là chuyện hết sức quen thuộc với hắn, ba đánh một, tên nhỏ hơn bị ba tên cao lớn hơn ấn vào tường tay che đầu, thi thoảng vẫn đánh trả một hai cú.

Quảng Châu là kinh đô tội phạm, cái nơi quỷ quái này tụ tập hơn trăm vạn nhân khẩu lưu động, mỗi ngày chuyện lừa gạt cướp bóc diễn ra như cơm bữa, ban ngày ban mặt giật túi sách mỹ nữ ngã sấp mặt không thương tiếc rồi bỏ chạy, đêm tới gà đồng và lưu manh kết bày xuất hiện.

Đem so ra thì cái tỉnh Sơn Bắc gió cát đúng là thiên đường nhân gian rồi, ở Sơn Bắc có khi hắn ra tay ngăn cản chứ ở đây thì tội gì ôm rơm rặm bụng, nên Hùng Kiếm Phi vừa đi vừa ăn, vừa vặn thấy một thằng lưu manh đấm vào bụng người kia, đối phương hơi khom lưng một cái, lại còn trở tay cho cú giật khuỷu khá nặng, xem ra cũng có chút bản lĩnh.

Đi được một đoạn, Hùng Kiếm Phí ngớ ra, không đúng, sao cách đánh đó sao quen thế. Hắn quay ngoắt lại nhìn cuộc chiến không xa, người bị vây mặc quần jean, áo sơ mi đen hoa trắng, đi giày da bóng loáng, để tóc dài màu vàng, không nhìn rõ mặt, hẳn không phải người quen. Hùng Kiếm Phu nhún vai đi tiếp, sau lưng, người kia trung đòn kêu một tiếng, liên tục lùi lại.

Ngay cả tiếng kêu ngắn ngủi này sao cũng quen thế, Hùng Kiếm Phi thất kinh quay lại, còn chưa kịp phản ứng thì người kia đã chửi: “ Nhìn cái mẹ gì, còn không giúp một tay.”

“ Ừ.” Hùng Kiếm Phi hưng phấn ném bánh bao đi, mừng phát cuồng, gầm lớn như thú dữ xổ lồng, tung cú đá tàn bạo, người kia một chọi ba vẫn miễn cưỡng chống đỡ được, giờ thêm một người không còn gì phải nói.

Một cú đá bất ngờ khiến đối thủ gục tại trận, một cú đấm thẳng mặt dập bã mía, hai tên truy đuổi người kia bị loại ngay tức thì.

Cuộc chiến ngã ngũ trong vòng chưa đầy một phút ba mươi giây, ba thằng cao lớn bị dần cho ra bã.

“ Chạy mau.” Dư Tội tung cú móc hàm hạ tên cuối cùng còn gắng gượng bò dậy, kéo Hùng Kiếm Phi đang đánh tới hứng khởi đi:

Thắng áp đảo thế này vì sao phải chạy? Hùng Kiếm Phi không kịp hỏi nguyên nhân cũng chạy theo, chui vào cái ngõ nhỏ, rẻ trái, phải, rồi lại trái ... Rẽ tới khi hắn chóng cả mặt, rồi không biết thế nào mà ra đường lớn, Dư Tội vẫy cái taxi, ấn hắn vào trong.

Ở chỗ vừa xảy ra vụ đánh nhau, ba tên kia nằm trên mặt đất rên rỉ một lúc sau đó bò dậy, hai tên cố gắng đỡ một tên ăn cú đá của Hùng Kiếm Phi vào mạng sườn, cú đó rạn xương chứ không đùa, cư dân xung quanh đứng xa xa chỉ trỏ, sau đó thở dài vì tình hình trị an, người chạy hết mới thấy xe tuần tra tới.

Cách đó không xa trong cái xe ô tô nhỏ, Cao Viễn và Vương Vũ Vi vừa ăn sáng vừa thưởng thức màn chiến đấu đặc sắc, một chọi ba mà đánh lâu như thế không thua, đổi lại là bọn họ có lẽ cũng chưa chắc làm tốt hơn.

Bạn đang đọc [Dịch] Dư Tội của Thường Thư Hân

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    45

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!