Q1 - CHƯƠNG 079: ĐOÀN KẾT TẠO NÊN SỨC MẠNH.
Một tiếng còi phà kéo dài vang vọng trên mặt sông Châu Giang, thành phố Quảng Châu mỹ lệ tắm mình trong cơn mưa buổi sáng, mưa nhỏ mơn man như bàn tay người tình vuốt ve thành phố, trong thành có nước, trong nước có thành, khung cảnh thêm vài phần thi hứng.
Xe vừa tới đường Thạch Cương thì Lâm Vũ Tịnh nổi điên, so sánh tín hiệu mấy lượt, tín hiệu định vị lại ở trong sông, cô lái xe xem theo đường ven đê, tới chỗ gần nhất với tín hiệu, cô phanh xe lại.
Vẫn ở trong sông.
Tín hiệu luôn có sai lệch, đó là do xác lập thời gian và không gian không khớp, phản ánh trong thực tế có khi xuất hiện ở một tòa nhà không thể vượt qua, một bức tường không thể xuyên qua, hay như bây giờ, một con sông không thể đi qua.
Lý Phương Viễn cũng rầu rĩ, vốn chỉ một mình số 8 phá rối, nhưng sau đó gặp số 1, thành kết bạn gây chuyện rồi. Một ngày trước ở tín hiệu xuất hiện Bạch Vân Sơn, không tìm ra, hôm sau lại tới đảo Thái Dương, du khách nghìn nghịt, cũng không tìm ra. Hôm nay càng hay, rơi luôn xuống sông, tức giận đấm bảng điều khiển: “ Hai thằng tiểu vương bát đản, tôi chỉ muốn dìm luôn chúng xuống sông.”
Lâm Vũ Tịnh liếc mắt giận dữ, vô tích sự, chỉ biết nói lời hung hăng, cô liên hệ với giám sát ở nhà, phát hiện chiếc phà di chuyển giữa sông liền hiểu ra, nhưng nếu đi đường vòng phải tốn mười mấy km, e là không đuổi kịp hai con sâu hại nữa rồi.
Lý Viễn Phương à một tiếng: “ Vậy là chúng ở trên phà sao?”
“ Thế anh nghĩ chúng nhảy xuống sông chắc. “ Lâm Vũ Tịnh đanh đá đáp, khởi động xe:
“ Đi đâu?”
Lâm Vũ Tịnh gắt gỏng: “ Anh không thấy phiền à, còn đi đâu, nhảy xuống sông đuổi.”
“ Sao cô lại trút giận lên tôi chứ, Cao Viễn và Vũ Vi đang đợi cười chúng ta kìa, chúng ta phải đoàn kết chứ.” Lý Phương Viễn nhẫn nhịn, nữ nhân thực địa ít, phàm có một người đều nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, huống hồ Lâm Vũ Tịnh còn là bông hồng hiếm có, khi ở nhà Lâm Vũ Tịnh thường ăn mặc hết sức nghiêm chỉnh, thậm chí kín cổng cao tường, chỉ khi nào ra ngoài thực địa mới cởi mở một chút:
Như lúc này đây, chỉ cần bộ quần âu áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng tư thế ngồi làm quần bó lấy cặp đùi khỏe khoắn, bờ mông tròn trịa săn chắc, người cũng không mặc loại áo ngực thể thao bó sát tiện vận động, mà thay bằng áo lót nâng ngực, khiến bầu ngực vốn bắt mắt càng gây chú ý.
Gương mặt xinh đẹp cá tính, thân hình thành thục nóng bỏng, Lâm Vũ Tịnh khiến không biết bao trái tim thổn thức, có điều bông hồng này giai góc đầy mình, làm người ta yêu thương mà không cách nào tiếp cận.
Lâm Vũ Tịnh biết Lý Phương Viễn thật thà, không nỡ mắng mỏ hắn nữa, đi một đoạn từ từ bình tĩnh lại mới nhỏ nhẹ nói: “ Phương Viễn, nhiệm vụ của chúng ta hỏng rồi, ba ngày mà không truy đuổi được chúng, vậy là chúng cố ý làm thế, không hiểu chúng đang mưu tính gì, tôi lo lại có chuyện.”
“ Không sao, có trách nhiệm, tôi gánh.” Lý Phương Viễn vỗ ngực, sẵn sàng xả thân vì mỹ nữ:
Lâm Vũ Tịnh phì cười: “ Anh đừng có gánh, tìm cách tìm người đi, chúng ta lớn thế này rồi, còn đi chơi trò trốn tìm à?”
“ Vậy đợi tới tối chúng ngủ là được.”
Lâm Vũ Tịnh lắc đầu không nói nữa, đôi mày khẽ nhíu lại, thật không cam lòng để bọn nhóc con trêu đùa như vậy.
Tạm thời bỏ lại chỗ này, Lâm Vũ Tịnh báo cáo về, tổ trưởng Đỗ cũng ra lệnh tương tự, lúc này thời gian đã trôi qua một nửa, có 4 người bị loại, 1 người bị đồn công an bắt, nhưng khi tổ trưởng Đỗ tới cứu người, không ngờ số 11 đã mở còng tay trốn mất.
Đám nhóc con này sau khi trời qua thời kỳ thích ứng, ai nấy đều yên ổn hình thành lên vòng tròn mưu sinh của mình, chỉ riêng tên số 8 là khiến người ta điên cái đầu, giờ y dụ dỗ cả số một.
“ Đám này không giống chim non chút nào, may mà là 40 ngày, nếu là bốn tháng, không chừng thành tập đoàn tội phạm.” Lâm Vũ Tịnh nghiến răng đánh giá:
Xe đi tới một cái chợ đồ cũ họp ở mảnh đất bị giải tỏa sau đó vì thiếu kinh phí tạm bỏ hoang, rào sắt bốn phía hoẻn rỉ cả, cỏ dại mọc um tùm. Được cái là mặt bằng tốt, bằng phẳng rộng rãi, không biết từ bao giờ trở thành nơi hội tụ rác thải điện tử khắp thế giới, thông thường là toàn bộ container bị thương nhân bất lương mua về, sau đó tháo rỡ ra bán lại, vì thế có những chiếc laptop, di động second thịnh hành cả nước, gọi là hàng dựng.
Lâm Vũ Tịnh không chú ý tới chiếc phà, nhưng trên phà có người nhìn cô, thử nghiệm ba ngày, Hùng Kiếm Phi càng phục Dư Tội, câu được cá ra rồi, đúng là có một chiếc xe bám sát bọn họ.
Cô càng không biết rằng trong số những chiếc xe ôm chạy khắp Quảng Châu, có đôi mắt theo dõi cô tới từng bước chân một.
Chính là Dư Tội, y đã thành công dụ cá ra, giờ thì con mồi trở thành thợ săn, nhưng y không dám bám sát lặp lại sai lầm của chính bọn họ, những người đó có tính cảnh giác cũng không hề thua y, bọn họ lại có nghiệp vụ cao hơn, y chỉ có tính bất ngờ thôi.
Chiếc xe ô tô kia đỗ lại một lúc rồi tiếp tục đi, Dư Tội cũng xuống xe, thương lượng gì đó với người lái xe ôm.
Lái xe ôm nhận 50 đồng của Dư Tội, nhưng có vẻ ngần ngừ, ánh mắt rất là thiếu tin tưởng, chắc cho rằng y có ý đồ gì xấu xa.
Dư Tội dùng tiếng Việt lơ lớ giải thích:
- Tôi nhìn trúng em gái đó, giúp tôi theo dõi xem cô ấy đỗ xe ở đâu.
“ Ồ, hiểu rồi … thôi đi anh bạn, vợ vụng trộm với người khác chứ gì, được rồi, coi như tôi giúp, mẹ nó, yên tâm không cho thứ mèo mả gà đồng đó thoát ... Nhưng mà có câu này tôi phải nói, vợ anh xinh đẹp như vậy, ở chỗ này khó giữ lắm, đánh nó một trận rồi bỏ đi, kiếm em gái khác. “ Lái xe có vẻ đồng cảm bóp vai Dư Tội an ủi, rồ ga phóng đi:
Dư Tội dở khóc dở cười, té ra tên lái xe đó mắt tinh hơn cả mình, nhìn rõ cả tướng mạo của cô gái theo dõi mình rồi, dù sao cũng là thứ yếu, ba ngày qua y đã chứng minh được một việc, cũng là việc y luôn muốn làm lại không đủ năng lực, đó là tìm lại đám anh em.
Mấy ngày đầu Dư Tội ở lỳ sân bay là đợi xem có ai tới không, sân bay là điểm xuất phát của bọn họ, y mong đợi có người đủ thông minh tìm tới đó cùng anh em tụ tập, nhưng sự thực đã chứng minh đám anh em chẳng ai đầu óc tốt mức đó. Thế nên Dư Tội càng lo, một thân một mình ở nơi đất khách quê người, chính y còn trải qua vài phen nguy hiểm, hẳn người khác không khá hơn.
Tâm tình này không liên quan tới sự cao thượng, mà là nhu cầu, nếu anh em bọn họ đoàn kết với nhau sẽ sống rất tốt.
Nếu có thể sống thư thái thì việc quái gì phải chọn con đường khổ cực, đúng không?
Đó cũng là nguyên nhân vì sao một người cô độc như Dư Tội năm xưa khi tới trường cảnh sát, y tụ tập mọi người đủ loại tính cách này lại thành một nhóm như bây giờ. Một đám người ở quê lên, không thân không thể chỉ có đoàn kết lại mới sống tốt, sự thực chứng minh y đúng, bọn họ thành thế lực nho nhỏ trong trường không ai dám gây sự.
Lần này Dư Tội muốn lần nữa đoàn kết mọi người lại.
Dư Tội đi quanh cái chợ điện tử hỗn loạn, chiếc xe kia dừng ở đây một lúc, chắc là có người anh em nào đó lưu lạc, tìm mãi, tìm mãi, từ người qua đường tới quán hàng bày bừa bãi khắp nơi, không lâu sau nhếch mép cười.
Thấy rồi! Quả nhiên là tên đó.