Q1 - CHƯƠNG 087: HỨNG TẬN SẦU SINH. (1)
“ Sắp tới ý định gì không?” Chủ quán đợi cho Lạc Gia Long xong xuôi công việc mới đi tới thân thiết hỏi, người này ở đây một tháng rồi, chỉ cần cho ăn ba bữa, tối ngủ lại quán, chẳng chả lấy một đồng, bây giờ vẫn đề là, muốn giữ lại, nhưng lại không muốn trả quá nhiều tiền:
“ Có!” Lạc Gia Long lau tay, nghĩ một lúc nói: “ Anh Tôn, anh nên kiềm chế bớt, trẻ vị thành niên tới quán nhiều quá, một số đứa rõ ràng là nghiện rồi, cứ chơi thế này e lỡ cả đời.”
Chủ quán mắt không chớp nổi cái nào, làm sao ngờ được một câu trả lời như thế, mãi mới đập bàn cười lớn: “ Cậu vẫn mang cái tính thư sinh đấy, người anh em ơi, thuốc phiện là để bán cho con nghiện, mở quán net là để người nghiện internet tới, nếu không còn làm ăn gì? Huống hồ giỏi giang như cậu cũng thất nghiệp đó thôi, vậy học đại học gì đó không phải cũng làm người ta lỡ dở à. ”
Lý lẽ méo mó nhưng cũng có lý, bản thân Lạc Gia Long là minh chứng, hơi hối hận vì lắm lời.
Ông chủ rất xởi lởi, chuyển chủ đề: “ Bất kể cậu là ai, ở lại đây làm công cho tôi, tôi trả nhiều người khác 300, à không 500, mỗi tháng 3500 đồng, thấy thế nào?”
Lạc Gia Long mím môi, lương thế này mới là lương chứ, xem đi, trông quán net mà cao hơn hẳn làm cảnh sát, lời phát ra có hơi gian nan: “ Cái giá này, xem như thỏa đáng ... anh Tôn, tôi ...”
“ Không cần cám ơn tôi, làm cho tốt, tháng này cũng không dùng cậu miễn phí đâu, đây 2000, cầm mà tiêu, sau này lương cứ tròn tháng mới phát .... Quán net Không Gian của chúng ta đủ quan hệ, không sợ cảnh sát tra, quan trọng là vấn đề kỹ thuật, trông vào cậu đấy.” Ông chủ nhét tiền, chắp tay một cái vừa khách khí vừa hào sảng, đắc ý nhìn Lạc Gia Long vẫn đứng ngây ra đó, ra ngoài nghe điện thoại, thuê được cao thủ giá rẻ như thế, sau này không phải lo lắng gì:
“Không phải tôi cám ơn, mà tôi muốn nói, tôi không làm lâu dài.” Lạc Gia Long lẩm bẩm trong lòng như thế, nhưng không hiểu sao hắn lại không nói to lên.
Đúng là không lâu, sắp hết 40 ngày rồi, có điều cầm xấp tiền nằng nặng trong tay, trong lòng Lạc Gia Long do dự, ở đây hắn gần như cả ngày chơi game, thi thoảng máy gặp sự cố chạy ra xử lý, vậy mà một tháng kiếm thêm được mấy nghìn.
Làm toàn việc hắn thích nhất, vậy thì, vì mặc cảnh phục mà bỏ lại tất cả, có đáng không?
Lạc Gia Long rất hoang mang, lúc này hắn giống như người đi đường mất phương hướng.
Nghịch cảnh trôi đi rất lâu, còn khi thuận lợi lại quá nhanh, nhanh tới mức anh không nhận ra.
Uông Thận Tu vào vị trí kíp trưởng làm vài ngày đã hết sức quen tay, mỗi ngày tắm mình trong men say của ánh đèn xanh đỏ, nước hoa, rượu mạnh và khói thuốc, không biết rằng thời gian là gì nữa. Sáng ngủ tới trưa, ăn cơm xong làm việc, bận rộn tới tận khuya, quên cả ngày tháng.
Mới đầu hắn không thích ứng lắm, kíp trưởng đâu dễ làm, hắn thậm chí chưa làm phục vụ, tức thì chỉ huy phục vụ, công chúa, thiếu gia lại còn đám oanh yến do ma ma ngầm thao tùng đằng sau, muốn tìm được điểm cân bằng ở gữa đâu dễ.
Cửa thứ nhất là nhìn mặt đoán ý không dễ qua, khó cái là không thể nhìn một cái biết xu hướng tình dục của đối phương, ví như lão già mặt nhăn nheo mà lại thích em gái học sinh non tơ, hay mấy thằng ranh mặt búng ra sữa thích thiếu phụ đầy đặn trát phấn lên mặt.
Mà đâu phải chỉ chiều ý khách, còn phải để ý gu của đám chị em nữa, rõ ràng là loại hình nam nhân trẻ tuổi thành đạt, vậy mà các chị em không thích, thích mấy ông chú bụng bia bề ngoài dưới trung bình.
Lại còn có nhiều khách đã uống tới đi xiêu vẹo không vững rồi, chẳng biết tới tìm gái hay tìm kích thích, dẫn tới phòng bao là ngủ bất tỉnh dân sự. Chưa hết, có những thứ rõ ràng tới gây chuyện, gửi bao nhiêu em gái vào cũng bị chúng sờ mò tới la hét chạy ra. Làm kíp trưởng vẫn phải vào khom lưng cúi đầu lịch sự hỏi han, tới khi có chị em cao tay tới chuốc chúng say khướt mới an toàn.
Cơ mà một khi nhìn thấu rồi chẳng khó nữa, đều là người vung tiền ra an ủi sự trống rỗng trong lòng thôi, có lấp đầy được không thì Uông Thận Tu không biết, nhưng chắc chắn hộp đêm thu về cả đống.
Chuyện này với người khác rất khó, ai mà ngờ học được chút kiến thức tâm lý học tội phạm đủ vượt qua kỳ thi mở ở nơi này rất hữu dụng. Ví như nhìn những ánh mắt mơ hồ hay trống rỗng, biết tới đây uống chút rượu hay buông thả tới say, hoặc chỉ muốn tìm chút duyên qua đường. Nắm được những cái này rất quan trọng, cho nên chỉ vài ngày Uông Thận Tu thành kíp trưởng ưu tú nhất hộp đêm Đế Hiệu từ xưa tới nay.
Phương nam này gọi nghề của hắn là ấm trà lớn.
Chứ gì nữa, có chuyện thì tìm kíp trưởng Vương, chàng phục vụ từ tầng ba chạy hộc tốc xuống, tới trước mặt Uông Thận Tu: “ Không xong rồi, anh Vương, gọi anh qua bộ đàm sao anh không trả lời, tên trẻ tuổi ở tầng 3 đập mấy chai rượu, chị em tôi đưa vào đều bị đuổi ra.”
“ Gây chuyện à, gọi A Bảo giải quyết.” Uông Thận Tu cúi đầu xuống nhìn vai, té ra là bộ đàm không bật, A Bảo là tên bảo kê, chính là kẻ cầm đầu đánh hắn tối đó:
“ Không dám, thằng đó lái BMW S tới, quần áo đều là hàng Armani, giày không rõ, nhưng mà là tay nghề thủ công ở Italia. Tuyệt đối là loại có tiền.” Phục vụ chỉ chiếc xe đỗ ở sân nói nhỏ, ánh mắt hắn vẻn vẹn nhìn ra thứ bề ngoài, khách nhiều tiền không phải dùng bảo kê giải quyết được.
“ Tuổi thế nào?” Uông Thận Tu cũng thấy không dễ chơi, bất cẩn là có thể chọc giận khách lớn đủ làm mình mất bát cơm, chẳng những bát cơm của mình, còn là của giám đốc Trần có ơn tri ngộ:
“ Mười tám mười chín.”
“ Vào lúc nào sao tôi không nhìn thấy nhỉ?”
“ Lúc đó anh chỉ nói chuyện với chị Tiếu, tôi đành tiếp.”
Khó chơi cũng phải giải quyết, đó là trách nhiệm của kíp trưởng, Uông Thận Tu ra hiệu dẫn đường, phụ vụ đến bên cửa đã rút lui, nghe thấy bên ntrong có tiếng đập ly, dùng tiếng Việt tiêu chuẩn.
Nghe đại khái là muốn giết cả nhà đứa mở hộp đêm này, Uông Thận Tu đoán đây là thằng thổ địa chủ phương nam. Vừa vào bộ dạng người đó khiến hắn giật mình, mặt mày nhợt nhạt, hai đầy tơ máu, quần áo đúng là rất đắt tiền, loại này ở vùng ven biển có cả đống, chuyên dùng xa xỉ phầm làm vật dụng thường nhật. Quan trọng đây là bộ dạng hay thấy của nam nhân chừng 27 - 30 kia, thằng nhóc này nhỏ quá mà đã buông thả tới độ này, không muốn sống nữa sao?
“ Đi chết đi, có tin tao cho mồi lửa đốt chỗ này không?” Thiếu niên đó phun ra hơi rượu nồng nặc, mắt long lên như chó dại, bảo sao các chị em lại chẳng chạy:
“ Ông chủ, ông chủ chờ chút ... Em gái sắp tới rồi, đảm bảo anh hài lòng, tôi cùng anh làm mồi lửa, đốt mẹ cái quán nát đi.” Uông Thận Tu nói hùa theo:
Thiếu niên cười khằng khặc chỉ mặt Uông Thận Tu, lấy chùm nho đặt lên đầu hắn, lại cười không ngừng, đẩy hắn ra ngoài bảo đi nhanh nhanh.
Phục vụ ở ngoài thấy Uông Thận Tu đi ra, rối rít bám theo: “ Anh Vương, làm sao bây giờ?”
“ Được hay không phải thử đã, con mẹ nó cái thằng thiếu giáo dưỡng.” Uông Thận Tu đi nhanh, chớp mắt quyết định phương pháp:
Kíp trưởng có khác, phục vụ viên không phục không được, muốn đi theo học kíp trưởng xử lý ác thiếu gia đổi mười mấy chị em thế nào.
Hộp đêm Đế Hiệu có bốn ma ma, ma ma Lan là một trong số đó. Hai người đi lên tầng 5, trong gian phòng không có gì nổi bật, bên trong ngươi đánh bài, người hút thuốc, người trang điểm, còn có bảy tám em gái xinh đẹp say rượu mặt đỏ bừng bừng đang nằm nghỉ, mùi trong phòng không hề dễ ngửi.