Q1 - CHƯƠNG 098: BIẾN CỐ KHÔNG NGỜ TỚI. (1)
Thử Tiêu thành Khang Đại Dũng, lại còn có tiền án, hắn há mồm:” Phạm tội lừa đảo?”
Trương Mãnh là tội gây thương tích, Hùng Kiếm Phi tụ tập đám đông gây sự, Tôn Nghệ là tích trữ vũ khí trái phép, Bánh Đậu là ăn trộm ... Lý Nhị Đông che đi không cho mọi người xem, bị cả đám trấn áp cướp lấy, sau đó cười lăn ra đất: Cưỡng bức, quấy rối phụ nữ.
Tội này rất phù hợp với cái bộ mặt lấm lét của hắn, tiếng cười khó nghe nối tiếp nhau làm Lý Nhị Đông mặt đỏ gay, cầu khẩn: “ Xử trưởng Hứa, đổi cho tôi tội khác được không, tôi đâu đói khát tới độ đó.”
“ Lần sau đổi nhé, lần này thời gian không kịp nữa, dùng tạm.”
Lời hứa hẹn của ông ta làm Lâm Vũ Tịnh thiếu chút nữa không giữ được vẻ mặt nghiêm túc, lại còn có lần sau nữa sao?
Lý Nhị Đông còn định nói thêm thì Hứa Bình Thu đã đi tới chỗ người còn lại, đám anh em bảo nhau im lặng, nón thở đợi quyết định của Dư Tội, ai cũng nghĩ y sẽ là người đi đầu, vậy mà có thể là người rút lui, làm người ta khó hiểu.
“ Cậu có cần đặt vé máy bay bây giờ không?” Con người là động vật sống theo bầy đàn, không ai muốn bị tụt lại một mình, khi toàn bộ những người khác đi rồi, người cuối cùng chịu sức ép cực lớn. Dư Tội kháng cự lại được áp lực hùa theo đám đông là điều đáng mừng, cũng là điều đáng lo, đây là chuyện không nên xảy ra với chàng trai hai mươi máu nóng mới đúng chứ. Hứa Bình Thu cố ý trào phúng: “ Cậu rõ ràng là người rất bình thường, vì sao cứ làm chuyện khác người, làm thế cậu cho rằng hơn người khác à?”
Đám học viên có phì cười, có lè lưỡi làm mặt quỷ, đứng đó một mình thành tiêu điểm của mọi người. Dư Tội cũng toàn thân thiếu tự nhiên, mặt hết trắng lại đỏ, lúc này nếu khích y quá mức, y sẽ thẹn quá hóa giận bỏ đi, nếu không đủ, y cũng chẳng đi, đây là chàng trai khiến Hứa Bình Thu đau đầu nhất, vất vả cân nhắc phương pháp xử lý phù hợp nhất, nhưng ngoài mặt thì không để lộ ra.
Quyết định cuối cùng vẫn là thái độ túy ý, nhìn lướt qua một cái như là thứ không đáng kể, quay đầu đi về tới chỗ đám học viên kia, Bánh Đậu và Thử Tiêu giao lưu, quyết định đi tới, một trái một phải kẹp hai bên Dư Tội, Thử Tiêu rủ rê: “ Đi thôi, không có cậu mọi người buồn lắm, phải không các anh em?”
Bánh Đậu cũng nói: “Anh em ai cũng mang tội rồi, cậu định trong sạch một mình à?”
Tất cả nhao nhao nói Dư Tội thiếu nghĩa khí, bỏ lại anh em, kỳ thực Bánh Đậu và Thử Tiêu kéo y đi cũng không tốn sức, chứng tỏ y vẫn khuynh hướng thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình.
Hứa Bình Thu trêu chọc: “ Dư Tội, lần này khó lắm đấy, khác với lần trước, vào rồi là không lui ra được đâu, với lại lần này cũng không có người anh em khác tiếp viện cho cậu.”
“ Xì!” Dư Tội ngẩng đầu, khịt mũi cười khẩy, ký roẹt một cái, ném tờ giấy đi:
Hứa Bình Thu nhẹ người, tới đây mọi chuyện viên mãn rồi.
Dư Tội tiếp nhận thân phận mới từ tay Lâm Vũ Tịnh, Bánh Đậu ghé đầu nhìn thấy cái tên "Dư Tiểu Nhị" cười phá lên, Thử Tiêu xem tội danh bắt đầu than phiền: “ Này này, chúng tôi toàn tội nặng, sao cho cậu ta tội cướp của nhẹ như thế?”
“ Cút cút ...” Dư Tội đuổi hai tên kia đi, tập trung xem quá trình phạm tội, rất đơn giản, nhắm mắt lại ghi nhớ trong lòng:
Lý Nhị Đông cướp lấy tờ giấy: “ Hả cái tên khó nghe thế, sao không đặt là Dư Tiểu Tam?”
“ Tội phạm tình dục xéo ra chỗ khác, đừng tới gần tôi.” Dư Tội cáu kỉnh đoạt lại tờ giấy đẩy Lý Nhị Đông ra, lại gây thêm tràng cười nữa:
Cả đám châu đầu vào xem tên tuổi, quá trình phạm tội của nhau, nếu là một người bị nạn nhất định sẽ sợ hãi, giờ có nhiều bạn xấu chung số phận, hứng thú át hết, lần nữa hô tập hợp thì cả đám bò dậy, đứng thành một hàng, tư liệu bị Lâm Vũ Tịnh thu về.
Lúc này Hứa Bình Thu quay trở lại vẻ mặt hiền hòa: “ Trương Sơn, rời hàng!”
Ngớ người một lúc Trương Mãnh mới bước ra, bị Hứa Bình Thu mắng một trận, hỏi thân phận, trả lời lắp bắp bị mắng lần nữa đuổi về hàng học lại, Hứa Bình Thu gọi: “ Dư Tiểu Nhị rời hàng.”
Dư Tội bước ra ngay.
“ Tuổi?”
“ 22!”
“ Mấy lần vào trại rồi!”
“ Hai.”
“ Phạm tội gì?”
“ Cướp hai cái ví.”
“ Trước kia phạm tội gì?”
“ Cướp hai xe đạp điện, tù hai năm.”
Đằng sau truyền tới tràng cười mất kiểm soát, trong tất cả mọi người thì lý lịch Dư Tội kỳ nhất, chuyện gì cũng dính tới số "2", giống như nhân vật chính nhược trí trong mấy câu chuyện bi kịch.
Thời gian chờ đợi không nhiều, cảnh sát không biết lai lịch bên ngoài căn bản không đợi quá lâu, lần lượt tới còng tay từng người, mặt lạnh tanh đưa lên xe cảnh sát hú còi rời đi, bảy cái xe đưa đi mười người làm sân huấn luyện trở nên trống vắng. Hứa Bình Thu thu thập giấy tuyển dụng, bảo Lâm Vũ Tịnh hủy tư liệu, lòng đầy cảm xúc, lực lượng hình sự sắp có thêm những kẻ khác người rồi, lặng lẽ giữ lại giấy tuyển dụng của Dư Tội, phần còn lại giao Cao Viễn đưa về tỉnh.
Hình như có gì đó không ổn, Cao Viễn ra ngoài nghĩ, quả nhiên Hứa Bình Thu vừa đi, Đỗ Lập Tài dẫn hai đội viên khác tới nhiệm vụ là lái chiếc xe khách giữ vật phẩm cá nhân của học viên đi, mà năm người đi năm hướng khác nhau ...
Nghiêm Đức Tiêu và Đậu Hiểu Ba bị đưa đi cùng nhau, trên xe chỉ có một cảnh sát kiêm trông giữ và lái xe, tuổi 30, vừa lái xe vừa nghe nhạc, miệng ậm ừ ngâm nga bằng tiếng Việt, cái thứ ngữ âm đó quá khó dùng, cứ như uốn lưỡi lại mà nói vậy.
Hai tên lại bắt đầu dùng thủ đoạn độc môn giao lưu, Thử Tiêu nhướng mí mắt về phía viên cảnh sát, dùng phương pháp giao lưu đặc biệt của họ "nói" với Bánh Đậu: “ Hay là trêu chúng ta?”
“ Ai mà biết, nhưng mà xử trưởng Hứa đâu phải lợi rảnh háng như vậy?” Bánh Đậu không nghĩ thế:
“ Có gì mà không thể? Biến chúng ta thành lưu manh 40 ngày cũng là ông ta.”
“ Con mẹ nó, cậu còn dám nói à, ăn uống bài bạc thiếu thứ nào không, tới Tế muội tử cũng không bỏ qua, tôi thì sao? Chẳng được mẹ gì.” Bánh Đậu uất hận, mỗi lần nhìn Tế muội tử thân thiết với Thử Tiêu, hắn muốn phát cuồng, ca ca hai mấy năm nhân sinh chỉ biết làm bạn với Ngũ cô nương, còn thằng kia ra được nhặt được em gái tươi như thế, ai chẳng ghen tỵ:
Két! Xe dừng lại, hai người thu lại động tác nhỏ, viên cảnh sát phía trước quay đầu đưa chìa khóa: “ Mở còng.”
Hả, tới nơi rồi, Bánh Đậu mở còng cho Thử Tiêu, nhìn ra đường, đâu phải, đây là cái phố tấp nập người qua kẻ lại, làm gì có ai đặt trại giam ở đây.
Còng vừa mở ra, cảnh sát lại bảo: “ Xuống xe lĩnh đồ.”
Chỉ phương hướng, cả hai lần nữa ngớ người, chẳng phải là xe du lịch đưa họ tới à, hành trang đều ở trên đó, xe mở ra, Cao Viễn chỉ một đống hành lý, ba lô, thấy Thử Tiêu sán đến có vẻ khó chịu với hắn lắm:” Xéo!”
Thử Tiêu lườm lại, có điều vẫn ngoan ngoãn ngồi lấy hành lý về xe cảnh sát, ngồi ở ghế sau, xem đi tiếp, không bị còng nữa, đi một lúc thì dừng, không ngờ tới sân bay, viên cảnh sát đưa cho tờ giấy: “Chuyến bay CZ223, chuyển sân bay ở Tân Trịnh, về Đại Nguyên có người đón, tôi chỉ đưa tới đây thôi.”
Không phải vào trại giam à, sao lại thành về nhà?
Thử Tiêu hồ nghi hỏi: “ Anh ơi, rốt cuộc là chuyện gì thế, sao lại đưa chúng tôi ra sân bay?”
“ Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Tôi còn chẳng hiểu gì đây này.” Viên cảnh sát bộ dạng còn nghi hoặc hơn hai người kia:
Bánh Đậu gãi đầu muốn nói, Thử Tiêu chặn lại tươi cười bắt chuyện: “ Vậy anh ở bộ phận nào ... Là đơn vị nào thế ạ?”
“ Ban hậu cần, còn các cậu, sao lại bị còng?”
“ Chúng tôi cũng không biết, cái nhiệm vụ chả ra đâu vào đâu, gặp lại sau.” Thử Tiêu kéo Bánh Đậu chạy luôn lờ đi câu hỏi cuối: