“Là cậu ấy ~ chính là cậu ấy ~ cậu bạn của chúng ta, Na Tra bé nhỏ ~”
“Đây hành lý anh mang, tay cầm cương dắt ngựa ~”
“Chàng trai trẻ ~ cậu có tin vào ánh sáng không?”
“Gió táp mưa sa, đều không sợ ~ lá la là la ~”
“Tằng tăng tắng tăng, tằng tăng ~ Chào mừng đến với phòng tin tức trực tiếp. Giàu mạnh! Dân chủ! Hữu nghị! Đoàn kết...”
Nặc Nhan: !!!
Nhậm! Kiệt! Ông nội cậu ~ Lại còn Maka baka nữa chứ? Tôi đệt cả nhà cậu thì có! Cứ chờ đấy cho bà!
Đáng thương tôi còn tắm rửa thay quần áo, tràn đầy mong đợi.
Nặc Nhan giận tím người, cầm điện thoại di động gửi tin như núi lửa phun trào.
…
Trong phòng, Nhậm Kiệt nhìn khung chat rồi lặng lẽ chuyển điện thoại sang chế độ không làm phiền.
[ Nữ Xế Già: ?
@&%&*
@#$%^&*
AAAA! ]
Rõ ràng 60 giây chỉ là giới hạn của tin nhắn thoại chứ không phải là cực hạn của Nặc Nhan.
Nhậm Kiệt không nhịn được, khóe miệng nhếch thành một đường cong vui vẻ. Không biết mấy đoạn video của mình có chữa lành được tâm hồn sa đọa của Nặc Nhan hay không.
Có điều cậu không cảm thấy sương mù cảm xúc tăng thêm. Thứ đồ chơi này quả nhiên là bị giới hạn phạm vi thu thập.
Nhưng đúng lúc này, Nhậm Kiệt kinh ngạc phát hiện ra số lượng sương mù trên hồ kính bắt đầu tăng dần
Nơi phát ra không phải từ Nặc Nhan mà ở ngay bên cạnh cậu.
Phía sau rèm truyền đến âm thanh bị đè nén cực thấp, Đào Yêu Yêu đang quấn chặt chăn, ngọ quậy bất an.
Quá rõ ràng, đám sương mù cảm xúc mới xuất hiện đều đến từ Đào Yêu Yêu. Lúc này cô bé đang cắn răng chịu đựng cơn đau đến cực hạn.
Nhậm Kiệt vội vàng đi sang. Vén chăn lên thì thấy Đào Yêu Yêu mặc đồ ngủ hoạt hình thỏ hồng đang cuộn người thành một cục, ga trải giường đã bị mồ hôi thấm ướt.
Hai chân và một cánh tay của Đào Yêu Yêu quấn đầy băng vải, có thể lờ mờ nhìn thấy ma ấn giống như một con trăn đen đang trườn trên vai cô bé.
Làn da chỗ có ma ấn cứ như đã bị axit đậm đặc ăn mòn, chuyển sang màu đen sì, cứng ngắc. Còn có những chỗ bị nứt toác, tạo thành thứ gì đó na ná những miếng vảy đen tuyền...
Đây chính là bệnh Ma Ấn, một căn bệnh không có cách điều trị. Từ khi Ma Vực Thời Không xuất hiện, bệnh Ma Ấn cũng nối gót đến theo.
Đến tận bây giờ nhân loại vẫn chưa tìm được nguyên nhân gây ra căn bệnh này, cứ như nó ngẫu nhiên ập đến, ai xui người đó dính chấu. Với trình độ y học hiện nay, thế mà vẫn không thể chiến thắng con bệnh này.
Nhân loại chỉ có thể ức chế, giảm bớt nỗi đau khi phát bệnh.
Trước mắt chưa có ca nào được chữa trị thành công. Bệnh Ma Ấn hệt như cơn ác mộng không thể xua tan, như giòi trong xương, giày vò bệnh nhân đến tận lúc tử vong.
Đào Yêu Yêu được xác nhận mắc bệnh Ma Ấn khi mới có 5 tuổi, cũng chính là năm cha ruột của cô bé - Đào Nhiên đã hi sinh vì cứu Nhậm Kiệt.
Nhà dột còn gặp mưa rào, đã nghèo còn mắc cái eo...
15 vốn nên là độ tuổi hoa nở chim bay, thế nhưng Đào Yêu Yêu lại toàn bị ốm đau bệnh tật hành hạ.
Cả hai chân và một cánh tay của cô bé đã bị ma ấn bao trùm, muốn di chuyển cũng rất khó khăn nên chỉ có thể ngồi xe lăn.
Đào Yêu Yêu hệt như chú chim hoàng yến bị nhốt trong lồng, căn phòng chật hẹp này chính là cả thế giới của cô bé.
“Em lại phát bệnh hả? Sao không nói? Đã uống thuốc giảm đau chưa?”
Nhậm Kiệt tiến lên, cẩn thận đỡ Đào Yêu Yêu dậy, chuyển cô bé sang tư thế thoải mái dễ chịu hơn rồi mới quay người đi lấy thuốc.
Đào Yêu Yêu có ngoại hình rất xinh đẹp. Khuôn mặt tròn tròn vẫn còn nét bụ bẫm của trẻ con, pha lẫn vẻ ngây thơ chỉ thuộc về thiếu nữ. Đôi mắt to tròn tràn đầy linh khí, cái miệng nhỏ nhắn chúm chím như anh đào, cộng thêm chiếc mũi tinh xảo như ngọc khiến người ta có cảm giác đây là em gái nhỏ đáng yêu, vô hại.
Thế nhưng lúc này, trong đôi mắt tròn xoe của Đào Yêu Yêu lại đong đầy nước mắt, mái tóc đen mượt ướt đẫm mồ hôi. Cô bé siết chặt ga giường, nhìn theo bóng lưng Nhậm Kiệt.
“Anh ơi ~ không uống đâu, em chịu được mà. Chai thuốc giảm đau kia đắt lắm, chỉ còn mỗi mấy viên. Anh phải làm bao nhiêu công việc bán thời gian? Mẹ phải giặt bao nhiêu bộ quần áo mới mua...”
Nhậm Kiệt phớt lờ lời em gái. Cậu nhanh tay đổ thuốc giảm đau ra, nhét ngay vào miệng cô bé.
“Thuốc giảm đau thôi mà, anh mua nổi. Em cứ yên tâm uống là được…còn thuốc ức chế thì chịu khó chờ thêm một thời gian nữa, anh sắp gom đủ tiền rồi.”
Bệnh Ma Ấn của Đào Yêu Yêu đã bước sang giai đoạn 3. Nếu không tiêm thuốc ức chế, ma ấn sẽ lan ra rất nhanh, không thể kéo dài thêm nữa.
Chỉ là giá cả thuốc ức chế còn đắt hơn cả thuốc biến đổi gen.
Đào Yêu Yêu lắc đầu, hai mắt đỏ hoe nói:
“Anh ơi ~ hay là... thôi đi. Bệnh Ma Ấn có chữa khỏi được đâu, mua thuốc ức chế chỉ tổ lãng phí tiền bạc, sớm muộn gì cũng phải chết thôi.