Sốt?
Sốt đến độ làm cháy đen cả ga giường, làm người nổi lửa luôn hả?
Đấy là nhiệt độ cơ thể mà con người bình thường có thể đạt tới à?
Trong phòng tắm, Nhậm Kiệt liên tục dội nước lạnh. Lúc này nhiệt độ cơ thể mới hạ dần, trở về trạng thái bình thường.
Đây chắc là hiện tượng chính thức thức tỉnh dẫn đến hiện tượng bốc cháy, đúng không?
Vốn tưởng phải mất mấy ngày mới qua được hệ cổ huyết, không ngờ chỉ sau một đêm mà cậu đã thức tỉnh luôn rồi?
Bây giờ, xem như Nhậm Kiệt đã chính thức mở khóa gen, tiến vào cấp 1 - Giác cảnh (cấp 1 tương đương với Giác cảnh. Cấp 1 là nhà nước phân chia, Giác cảnh là do dân mạng tự đặt, lưu hành với nhau) .
(cấp 1 tương đương với Giác cảnh. Cấp 1 là nhà nước phân chia, Giác cảnh là do dân mạng tự đặt, lưu hành với nhau)
Khoảnh khắc này, thế giới trước mắt bỗng trở nên rõ nét hơn. Cậu còn có thể nhìn thấy quỹ đạo của giọt nước đang rơi.
Ngửi được mùi thơm của bánh bao nhân thịt heo nhồi hành baro ở dưới lầu. Nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, tiếng vợ chồng cãi nhau ở căn hộ sát vách. Thậm chí còn cảm nhận được cả xúc cảm rất vi diệu khi giọt nước chạm nhẹ lên da mình.
Thức tỉnh - Giác cảnh…chính là thức tỉnh 5 giác quan.
Sau khi gen võ giả tiến vào cấp 1 - Giác cảnh, ngoại trừ tố chất thân thể được cường hóa thì cả thị giác, xúc giác, vị giác, khứu giác, thính giác đều sẽ tăng lên trên diện rộng.
Bọn họ có thể thao túng năng lực đã thức tỉnh, Giác cảnh giai đoạn 1 sẽ có được một kỹ năng.
Nhậm Kiệt đưa tay búng một cái, một đốm lửa nhỏ bay lên. Ngay sau đó, cả bàn tay đều bị ngọn lửa đỏ bao trùm.
Ngọn lửa không ngừng bốc cháy, bập bùng…lộ ra vẻ cực kỳ nóng nảy.
Con ngươi của Nhậm Kiệt phản chiếu ánh lửa: “Sau này ra ngoài không cần mang bật lửa nữa rồi.”
Không biết kỹ năng của mình sẽ là gì nhỉ.
Ba phút sau, Nhậm Kiệt sửa soạn xong mới đi ra ngoài ăn cơm.
Trước bàn ăn, Đào Yêu Yêu ngồi trên xe lăn, An Bình cũng đã ngồi vào ghế của mình. Hai người chưa ai động đũa, chỉ lo nhìn chằm chằm vào Nhậm Kiệt.
Như thể đang chờ một lời giải thích.
Suy cho cùng thì lý do phát sốt đến mức bốc cháy này…nghe cũng có hơi quá lố.
Nhậm Kiệt sờ sờ mũi, có hơi xấu hổ nói: “À thì... hình như con đã mở khóa gen, trở thành gen võ giả. Cũng thức tỉnh được năng lực Hỏa Diễm rồi thì phải.”
Hai mắt An Bình lập tức tỏa sáng, Đào Yêu Yêu cũng kinh ngạc hô lên:
“Thức tỉnh năng lực á? Gen võ giả ạ? Quao! Từ nhỏ em đã thấy anh rất có tiền đồ, là một nhân tài rồi ấy. Quả nhiên là như thế!”
“Năng lực Hỏa Diễm à? Mau, mau biểu diễn cho dì xem nào. Con có thể dùng tay chiên trứng không? Dì muốn lòng đào!”
Mặt mũi Nhậm Kiệt đen thùi lùi. Ông đây vất vả lắm mới thức tỉnh được một năng lực, là để chiên trứng lòng đào cho mấy người hả?
Ầy, đúng là làm được thật!
An Bình cười tít cả mắt: “Tiểu Kiệt thế mà lại trở thành gen võ giả? Tốt ~ Quá tốt rồi!
Dì biết Tiểu Kiệt chắc chắn sẽ làm được mà! Trưa nay về nhà ăn cơm, dì xào thêm hai món nữa để ăn mừng nhé!”
An Bình khó mà che giấu được niềm vui bất ngờ nơi đáy mắt. Trong quan niệm của người thường thì gen võ giả có thực lực cực kỳ mạnh, phi thiên độn thổ, bảo vệ gia đình, bảo vệ quốc gia…là nhân vật giống y như thần tiên.
Có thể nhìn ra An Bình và Đào Yêu Yêu thật sự vui mừng cho cậu.
Đào Yêu Yêu bĩu môi: “Hừ hừ ~ Nếu em tiêm thuốc biến đổi gen, có khi cũng thức tỉnh ra năng lực gì đó. Chắc chắn là sẽ lợi hại hơn anh nhiều!”
Nhậm Kiệt mỉm cười, xoa cái đầu nhỏ của em gái: “Sau này anh kiếm được rất nhiều tiền, sẽ mua cho em một mũi thuốc biến đổi gen. Em đã 15 rồi, cũng nên tiêm đi thôi!”
Đào Yêu Yêu rụt cổ, yếu ớt nói: “Anh ơi ~ anh xác định là tiêm thuốc chứ không phải đánh em, đúng không?”
An Bình lẫn Nhậm Kiệt đều bật cười. Lúc này nhìn Đào Yêu Yêu không hề giống thiếu nữ mắc bệnh nan y mà ngược lại, rất vui vẻ hoạt bát, lạc quan yêu đời, cổ linh tinh quái (có vẻ đẹp đáng yêu đến kỳ lạ, nghịch ngợm và thông minh) .
(có vẻ đẹp đáng yêu đến kỳ lạ, nghịch ngợm và thông minh)
Có lẽ chỉ những lúc phát bệnh, cô bé mới trở nên u sầu thôi nhỉ?
“Tới đây tới đây ~ đừng đứng ngốc ở đó nữa, mau ăn cơm thôi ~”
Nhậm Kiệt nhìn An Bình và Đào Yêu Yêu, đáy mắt tràn ngập dịu dàng...
Bọn họ…chính là những người duy nhất trên thế giới mà cậu phải bảo vệ.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Nhậm Kiệt càng thêm kiên định. Cậu cầm đũa, tùy ý gắp một miếng trứng tráng.
Có điều lúc cậu vừa làm động tác gắp thì tay trái đột nhiên nổi loạn, hất lên trên.
Miếng trứng bị hất văng, đôi đũa cũng bị bóp nát. Bàn tay trái nắm lại thành quyền rồi đập mạnh xuống bàn.
“Rầm!”
Mặt bàn bị nện mạnh đến mức nảy cả lên. Toàn bộ bát đũa, đồ ăn bay loạn xạ, vương vãi khắp nơi.
Một miếng trứng dính lên mặt An Bình, trên tóc thì có bốn, năm miếng rau. Đến đỉnh đầu cũng bị bát cơm ụp lên.
Nụ cười trên mặt cô bỗng chốc cứng đờ, thái dương nổi lên mấy cọng gân xanh.