Anh Bố nghe đám mãng phu ý kiến xong thì đắn đo ve cằm:" Chỉ là không có danh nghĩa xuất binh, năm xưa Hạng Vũ mưu hại Nghĩa Đế, ta vì đại nghĩa thiên hạ mà khởi binh ... Nay nếu lại xảy ra chuyện ấy, người thiên hạ sẽ cười nhạo ta."
Một đám mãng phu dưới trướng gãi đầu, không kiếm ra lời để nói.
"Huống hồ, Hàn Tín và Bành Việt còn chưa chết, nếu chúng ta khởi sự, hắn rất có khả năng sẽ dùng hai người đó thảo phạt ta ... Tới khi đó chúng ta sẽ thất bại."
Anh Bố nói vậy đấy, kỳ thực nếu hắn có chút đầu óc sẽ hiểu, Lưu Bang làm sao có thể để hai người đã mưu phản thống soái đại quân? Bộ hạ của hắn nếu có một người biết ăn nói có thể nói cho hắn vô số lý do khởi binh. Nhưng đáng tiếc, bọn họ không có.
Một tên xuất thân thảo mãng làm Hoài Nam vương, ở phương diện chính trị, mưu lược, thậm chí còn không bằng Hàn Tín.
Trên lịch sử, kết quả của hắn cũng vô cùng thảm, sau khi bị Lưu Bang dẫn đám Tào Tham đánh bại, hắn bị Trường Sa ai vương Ngô Hồi lừa gạt, tin lời ma quỷ của đối phương, chuẩn bị tới Nam Việt, tiếp đó sứ giả của hắn tới Phiên Dương, rồi bị người đương địa giết ... Có điều hắn đúng là dũng mãnh, có một quãng thời gian đánh cho Lưu Bang không dám ra khỏi thành, sau các quân tới nơi, Phàn - Hạ Hầu – Tào - Chu liên thủ, thiếu chút nữa đánh vỡ đầu Anh Bố.
Tạm thời Anh Bố chưa đi lên con đường tạo phản, đàm luận chốc lát liền dẫn đám mãnh tướng tiếp tục ra ngoài săn bắn như cũ, chẳng có chuyện gì xảy ra, người đơn giản, sống đơn giản.
Còn vào lúc này, công tử Trường đã về tới thành Trường An.
Bọn họ xuất hành lặng lẽ, cũng không ở lại bất kỳ nơi nào, về còn nhanh hơn lúc tới rất nhiều.
Vào Trường An, tới cổng hoàng cung, Loan Bố dừng bước không tới nữa.
Hắn không thể vào hoàng cung, xá nhân của Lưu Doanh có thể tự do ra vào, vì Lưu Doanh có điện riêng của bản thân để an bài những người đó. Thế nhưng Lưu Trường sống cùng Lữ hậu ở Tiêu Phòng Điện, không có điện riêng, căn bản không cách nào an bài nơi ở. Hoàng hậu sớm nghĩ tới chuyện này, chuyên môn an bài nơi ở gần hoàng cung cho Loan Bố.
Lưu Trường mừng phát rồi, nói cách khác Loan Bố không có lệnh không được vào cung à? Mình tự do rồi à??
Vào hoàng cung, tới nơi quen thuộc, bên cạnh không có phụ mẫu quản thúc, sau lưng không có đuôi bám theo, Lưu Trường hít sâu một hơi, thật là sướng.
"Trường đệ!!"
Lưu Khôi ở đằng xa vẫy tay với Lưu Trường, Lưu Trường cười lớn chạy tới.
"Ngũ ca, đợi một chút ... Này, đây là quà của huynh."
Lưu Trường lấy một cái hộp gỗ từ tay cận thị đưa cho Lưu Khôi. Lưu Khôi sửng sốt, đệ đệ lớn rồi, hắn không ngờ được thằng nhóc này ra ngoài lại còn mang quà về cho mình. Lưu Khôi nhận quà kích động nói:" Trường đệ, sao lại khách khí như thế, đệ ..."
Hắn không biết phải nói cái gì, xúc động ôm chặt lấy đệ đệ một cái.
"Tứ ca đâu, nhị ca đâu?"
"Tứ ca ở Thiên Lộc Các, nhị ca ở Trữ Điện!"
"Được rồi, đệ đi tặng quà trước, đợi lát tìm huynh, chuyến đi này đệ làm không ít việc, gặp gỡ nhiều, ngay cả Hạ Hầu Anh cũng đích thân đánh xe cho đệ."
Lưu Trường vừa đi vừa nói, rất nhanh rời khỏi nơi này.
Khi Lưu Hằng nhận được quà, mặt hắn cũng mờ mịt, nhưng tiếp đó lại nheo mắt vào, mấy lần hỏi: Có phải cần ta giúp chuyện gì không? Vay tiền à? Hay là làm chuyện gì xấu muốn che giấu?
Tứ ca bất tín nhiệm như thế làm Lưu Trường rất tức giận, mình mà là loại tiểu nhân như thế hả?
Ngay cả Lưu Như Ý cũng nhận được một phần quà, mới đầu Lưu Trường không muốn chuẩn bị cho hắn, nhưng Loan Bố không chịu, nói bất kể thế nào hắn cũng là huynh trưởng của công tử, làm vậy là vô lễ. Lưu Trường vì thế ném quà trước mặt Lưu Như Ý, sau đó ngẩng cao đầu rời đi.
Lưu Như Ý sợ trong hộp là thứ gì kinh khủng, sai hạ nhân mở ra, lấy một món khắc gỗ, hắn hồi lâu không có phản ứng gì.
"Nó làm thế là có ý gì? Tặng quà à?" Lưu Như Ý không tin nổi:
Lưu Trường tìm trong hoàng cung rất lâu mà không tìm thấy lục ca, cuối cùng chỉ đành đi tìm Lưu Khôi mới tìm ra được lão lục Lưu Hữu ẩn nấp một bên. Lão lục nhận quà mà nước mắt ròng ròng, đây là lần đầu tiên nó được người ta chính thức tặng quà, nó vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng tất nhiên là tới Trữ Điện tìm thái tử.
Khi Lưu Trường xông vào Trữ Điện, ngay cả giáp sĩ của Lưu Doanh cũng không ngăn được nó.
Bên trong điện, Lưu Doanh đang ngồi đối diện với Tiêu Hà lớn tiếng đàm luận gì đó, nhìn thấy Lưu Trường xông vào, cả hai tức thì dừng lại.
"Về rồi à? Ôi ta bận quá quên đi đón đệ, vừa vặn lắm, nào tới đây, đệ tới rất đúng lúc, đang có chuyện muốn hỏi đệ."
Lưu Trường vừa mới đi tới bên cạnh Lưu Doanh, quà còn chưa kịp tặng, Lưu Doanh đã nắm lấy tay nó, kéo tới bên cạnh minh, để nó ngồi xuống sát với mình.
Lưu Doanh xoa đầu nó, rồi nhìn sang Tiêu Hà:" Đây là thất đệ của ta, Trường."
Tiêu Hà mỉm cười:" Sớm đã nghe danh."
Lưu Trường dò xét vị đại thúc hiền hòa trước mắt, không, phải gọi là lão gia gia mới đúng, trông ông ta còn nhiều tuổi hơn a phụ, râu tóc hoa râm, nhưng tướng mạo đường đường, khí chất mười phần. Lưu Trường không khỏi cảm thán, đúng là soái lão già, đẹp trai hơn a phụ nhiều lắm.
"Trường, mau bái kiến thừa tướng."
"Thừa tướng à?" Lưu Trường khinh bỉ, ngông nghênh nhìn Tiêu Hà, ông là thừa tướng thì làm sao? Ta gặp a phụ còn không hành lễ.
"Không được vô lễ với Tiêu tướng."
Lưu Doanh nhìn thấy bộ dạng hỗn hào của Lưu Doanh liền bợp gáy cho nó một phát, gượng gạo nói với Tiêu Hà:" Đệ ấy còn nhỏ ngang bướng, xin thừa tướng khoan thứ."
"Tiêu tướng á? Là Tiêu Hà sao? " Lưu Trường mở to mắt, nó vội vàng đứng dậy, ngồi luôn bên Tiêu Hà:" Ông là Tiêu Hà à?"
"Đúng thế."
"Ái dà, nhị ca sao huynh không nói sớm, nếu là Tiêu Hà thì nên bái, nên bái."
Lưu Trường bấy giờ mới đứng dậy, hướng về phía Tiêu Hà hành lễ.
"Trường đệ, không được gọi thẳng tên trưởng bối."
"Không sao, không sao ... Nào, ngồi xuống."
Tiêu Hà mỉm cười, hoàn toàn không để ý tới hành động vô lễ của thằng nhóc này, đợi Lương Trường ngoan ngoãn ngồi xuống, Tiêu Hà quan sát bộ dạng của nó, không khỏi cảm khái trong lòng: Thằng bé này quá giống a phụ của nó, giống hơn công tử Như Ý nhiều.
"Là thế này, thái tử cho rằng, phải nghĩ cách an bài hỏa đáng cho lưu dân trốn chạy khỏi chiến loạn ... Ý của thái tử là muốn chế tạo lượng lớn máy dệt. Lập quan bạn tập trung các xưởng dệt ở Lạc, Lương, Yến, chiêu mộ lưu dân, để họ làm việc cho quan phủ."
"Chiếc máy dệt này là do công tử làm ra, tới nay máy dệt còn không ít thiếu xót, linh kiện dễ hỏng, không biết công tử có cách cải tiến không? Hiệu suất giảm xuống một chút cũng được, chỉ cần có thể ổn định hơn, không xảy ra sự cố."
"Cái này ..." Lưu Trường cau mày, y biết máy dệt mình làm ra không đủ hoàn mỹ, nhưng dù sao cũng là thứ bằng vào kỳ ức mơ hồ mày mò ra, y không phải chuyên môn làm cái này, nếu nói tới cải tiến, trong thời gian ngắn, y khó mà tìm ra cách hay:
"Thần đã xem bản thiết kế của điện hạ, tượng nhân n ói, thiết kế tựa hồ có thiếu xót, thiếu vài linh kiện trọng yếu."
"Ta sẽ nghĩ cách ... Có thể để người của thượng phương giúp ta không?"
"Đương nhiên có thể, chỉ cần điện hạ có ý, không chỉ người của thượng phương, điện hạ có thể điều động bất kỳ ai!"