Lưu Trường áp giọng xuống, nói:" Đệ tử và một đám người kết oán, nhiều lần đánh đau đối phương, nhưng bọn chúng vẫn không chịu phục, còn định báo thù, đệ tử phải làm sao?"
Cái công nghe mà đùng đùng nổi giận, hỏi ngược lại:" Ta theo Hoàng Lão, vô dục vô cầu, vô vi tự hóa, chưa bao giờ tranh chấp với người khác, làm sao ta có thể biết những thứ đó."
"Ài, hiện giờ đệ tử không gặp được một vị lão sư khác, chuyện này nếu hỏi những người khác thì rất không ổn." Lưu Trường chỉ còn biết lắc đầu, nó vốn cứ nghĩ Cái công không gì không biết có thể cho nó một kiến nghị không tệ cơ:
"Trường này, con người phải lấy tự nhiên làm gốc, không nên dễ dàng nổi giận, càng không nên bị cơn giận làm ảnh hưởng. Chỉ cần ngươi giữ vững bản tâm, tránh xa kẻ thù, kẻ thù sẽ không thể làm thương tổn tới ngươi. Tĩnh tâm dưỡng thần, lấy tấm lòng bình hòa đối diện với thế giới."
Cái công bình tĩnh nói, ngữ khí ôn tồn của ông rất có sức cuốn hút, nghe rất dễ chịu.
Lưu Trường ủy khuất nói:" Đệ tử theo lão sư học Hoàng Lão, có thể bỏ qua ân toán, tĩnh tâm dưỡng thần ... Nhưng đám người kia là chó điên của Pháp gia, chúng nhất định muốn sống mái với đệ tử, không chịu buông bỏ."
Cái công nheo mắt:" Ồ, Pháp gia sao …. nếu chúng không muốn để ngươi tu thân dưỡng tính, vậy dùng thủ đoạn mãnh liệt hơn đáp trả, để chúng đồng ý để ngươi tu thân dưỡng tính."
"Hả? Sư phụ? Không phải người vừa nói phải bỏ ân oán xuống à?"
"Hồ đồ, lấy đức báo oán, lấy gì báo đức?"
"Sư phụ, người khoan đã ... Nếu đệ tử nhớ không nhầm thì câu này hình như là Khổng Tử nói ... Đây là tư tưởng Nho gia mà."
Cái công nói nhẹ như không:" Nói linh tinh gì thế, Đạo gia ta thành lập sớm nhất, Khổng Tử cũng từng học tập Lão Tử ... Là Nho gia sao chép tư tưởng của Đạo gia ta."
Lưu Trường tựa hiểu tựa không, thì ra học phái Hoàng Lão của chúng ta lợi hại như thế, cả Mạc gia Nho gia đều sao chép chúng ta.
"Nhưng đệ tử đánh không ... Khụ khụ, đệ tử ít không địch được nhiều, bọn chúng bây giờ tới gần sáu mươi tên rồi ... Đệ tử làm sao chống lại?"
"Đánh ngã kẻ đứng đầu, những kẻ khác không đánh cũng tan, đây là tinh yếu của binh pháp!"
"Đệ tử hiểu rồi, đây là nội dung Binh gia sao chép của chúng ta đúng không?"
"Không sai, đúng là thế đó! Trẻ nhỏ dễ dạy. Ừm thế này đi, chập tối ngươi tới, ta dạy ngươi vài ngón, dùng để phòng thân." Cái công rốt cuộc bị thuyết phục rồi:
"Đa tạ sư phụ!!"
Đây là lần đầu tiên Cái công rời khỏi Thiên Lộc Các, cũng là lần đầu tiên Lưu Trường thấy bộ dạng của ông khi đứng dậy. Lão sư đúng là rất cao, mặc dù không vạm vỡ, nhưng dáng rất cao, hai tay cực dài, ông ngạo nghễ đứng trước mặt Lưu Trường, nói:" Ta dạy ngươi một bộ kiếm pháp, kiếm pháp này không thể dùng trên chiến trận, có điều phòng thân thủ đủ rồi, thế nào?"
"Kiếm pháp ạ? Hay quá! Hay quá! Bộ kiếm phép này tên là gì ạ?"
"Kiếm pháp chính là kiếm pháp, còn lấy tên gì nữa chứ."
Cái công không vui mắng một tiếng, từ từ lấy bảo kiếm ra, kiếm của ông ta dài hơn so với thanh kiếm bình thường, là kiểu chế kiếm của nước Tề. Vỏ kiếm màu đen kịt, tuy không có bất kỳ hoa văn nào, nhưng trông hết sức tinh xảo.
Vì dạy Lưu Trường, Cái công sớm đã chuẩn bị đạo cụ, đó là một cái gậy gỗ mảnh dài, độ dài gần bằng kiếm của Cái công.
Lưu Trường tay cầm trường kiếm, cười ngu ngu, múa may lung tung, miệng còn phối âm "viu, viu, viu".
"Ong ~~~~"
Lưu Trường chỉ nghe thấy một tiếng động rồi gậy gỗ trong tay bị chia làm hai, nó thậm chí còn chưa nhìn rõ xảy ra chuyện gì.
Lưu Trường ngu người luôn, nó đứng ngây ra rất lâu, cầm hai đoạn gậy gỗ, nhìn Cái công:" Sư phụ, vừa rồi là ... Người chặt đấy à?"
"Tôn chỉ của kiếm pháp là nhanh, trước khi kẻ địch có phản ứng phải giết chết hắn, đây là tiết học đầu tiên."
"Ông trời ơi!" Lưu Trường vẫn còn chấn động vì màn xuất kiếm tốc độ vừa rồi của lão sư, nó còn muốn đi tìm danh sư học võ nghệ, thì ra danh sư luôn ở trước mặt mình: "Nhưng kiếm của đệ tử gãy rồi."
"Không sao, ta chuẩn bị cho ngươi không ít, nào, đổi thanh kiếm gỗ khác. Được rồi, tiếp theo ta công, ngươi thủ ... Chú ý nhìn kiếm của ta."
Cái công nói rồi thình lình xuất kiếm, lần này Lưu Trường rốt cuộc nhìn rõ rồi, nghe ong một tiếng, mũi kiếm chỉ ngay vào mi tâm nó. Hai chân Lưu Trường run rẩy, mặt trắng bệch, thiếu chút nữa đái ra quần.
"Khá lắm ... Vậy mà không sợ tới ngất xỉu."
"Sư phụ." Lưu Trường không ngờ vị lão sư ôn hòa thoáng chốc dữ dội như thế:" Người có thể đối kiếm không, cái kiếm này không có mắt, nếu tiến thêm một chút thôi là sư phụ mắc trọng tội rồi."
Cái công hừ một tiếng:" Ngay cả dũng khí đối diện với kiếm mà cũng không có thì làm sao học được kiếm pháp? Ngươi có học không?"
"Học, học, đệ tử học! Ha ha ha, lão sư, bình thường đệ tử có chút bất kính với người, người đừng để trong lòng ... Kỳ thực đệ tử rất kinh phục sư phụ, xin người nhất định phải cẩn thận, đừng run tay nhé ..." Lưu Trường cười to rất giả:" Sau này đệ tử nghiêm túc nghe giảng, tuyệt đối không trêu chọc sư phụ nữa."
Luyện võ nửa ngày trời, Lưu Trường không đỡ nổi đòn tấn công của Cái công dù chỉ một lần, Cái công xuất kiếm, tốc độ cực nhanh, chớp mắt một cái là mũi kiếm đã dừng ở mi tâm hoặc trước mắt .... Cái cảm giác đó, thực sự là hãi hồn. Có điều bị Cái công dày vò nửa ngày như thế, Lưu Trường dần dần không sợ nữa, dù bị lão sư chỉ kiếm vào cổ cũng không run nữa.
Tới tận khi trời tối hẳn Cái công mới buông tha không hành hạ Lưu Trường nữa.
Lưu Trường thở hổn hển ngồi dưới đất, nó cứ né mãi, tinh thần và thể xác đều mệt tới mức độ nhất định. Còn Cái công vẫn nguyên xi dáng vẻ ban đầu, không có chút thay đổi nào, ông đỡ Lưu Trường dạy:" Đừng ngồi, dùng miệng thở ra, dùng mũi hít vào, ổn định nhịp thở. Ngươi học khá lắm, mai lại tiếp tục."
Lưu Trường vốn còn ủ rủ, vì mình không ngờ chẳng đỡ được nhát kiếm nào, nhưng lúc này được Cái công khen ngợi, nó mừng rỡ, vỗ ngực nói:" Đệ tử vốn có thiên phú, có phong tư kiếm thánh à. Sư phụ, kiếm pháp này đệ tử phải học bao năm?"
"Mười năm?"
"Gì, mười năm nữa kẻ thù của đệ tử sớm chẳng còn bóng dáng nữa rồi!!"
"Nếu chỉ muốn đánh ngã cái gọi lẻ kẻ địch kia của ngươi, mười ngày là đủ."
Dưới ánh nến, Lưu Trường chẳng có chút lễ nghi nào nằm bò bên cạnh Lữ hậu, lớn tiếng bốc phét:" Vị Cái công đó đúng là ghê gớm, mới đầu con còn nghĩ ông ấy là lão già vô dụng, nhưng kiếm của ông ấy đúng là thần. A mẫu thiếu chút là không thấy nhi tử nữa."
"Ông ấy nói, con theo ông ấy học mười năm mới có thể nắm được tinh túy của kiếm pháp. Còn thấy, không cần lâu như vậy, cùng lắm là nửa năm con sẽ học được."
"Ông ấy còn nói con có phong tư kiếm thánh, nói thiên phú kiếm pháp của con cao, ông ấy chưa từng gặp. Nếu không phải ông ấy khổ sở cầu xin con kế thừa y bát của ông ấy, con căn bản là không muốn học."
Lữ hậu chẳng động lòng, chỉ cúi đầu khâu vá cái áo bị rách của Lưu Trường.
Lưu Trường nói tới kích động đứng dậy, mổ vào má Lữ hậu một cái, tràn trề tự tin nói:" A mẫu, đợi con học được kiếm pháp rồi, ai dám tới bắt nạt a mẫu, con cho một kiếm băm hắn."
Lưu hậu khó chịu lau nước bọt trên mặt, mắng:" Ngày mai con còn làm y phục rách thành thế này, ta băm chân con trước."
……
Nghe bảo Hoàng Lão Cái Công vốn là người Tắc Hạ học cung, ổng là người có thật trong lịch sử, mình biết qua Tào Tham, khi Tào Tham làm tướng ở nước Tề, gặp chuyện khó thì tới tìm ổng, toàn bộ điều mình biết là thế.
Tắc Hạ Học Cung thì trong Tầm Tần Ký có nói, kiếm thánh Tào Thu Đạo? Oánh cho Hạng Thiếu Long chạy chối chết.