Chương 086: [Dịch] Gia Phụ Hán Cao Tổ

Cái chết của chư hầu vương. (2)

Phiên bản dịch 7237 chữ

Nước Hoài Nam, vương đô.

"Đại vương!! Kẻ địch đang đánh đô thành!!"

"Đại vương !! Kẻ địch đã tấn công vào đô thành rồi!!

"Đại vương!! ….. "

Trong vương cung của huyện Lục, khắp nơi là thi thể, không có chỗ nào để đứng, máu chảy như nước, mùi tay nồng nặc làm người ta ghê người muốn nôn. Vương cung sớm chẳng còn sự phồn hoa ngày trước, vách tường toàn là vết máu, từ đại môn vương cung cho tới bên trong điện, biển máu núi xác, biến nơi này thành địa ngục nhân gian.

Lưu Bang khi phái ra Hán sứ thì đã bố trí quân đội xung quanh nước Hoài Nam, chỉ đợi Anh Bố giết chết Hán sứ là lập tức phát động tấn công.

Trên lịch sử, sau khi Bành Việt chết thảm Anh Bố lo lắng Lưu Bang sẽ ra tay với mình, cho nên chiêu binh mãi mã trước, đồng thời bố trí phòng tuyến kiên cố ở biên cảnh, quân của Lưu Bang bị Anh Bố đánh tan, lấy ít thắng nhiều. Thậm chí còn phản công, giết chết Kinh vương Lưu Cổ, khiến Lưu Bang kinh hồn khiếp vía, không dám xem thường.

Nhưng lần này Anh Bố không hề có dự tính mưu phản trước, hoặc giả nói là có tính toán giữ mình từ trước ... Ngày mà hắn giết chết Hán sứ, quân đội do Lưu Bang an bài đã bắt đầu tấn công, cầm đầu là đám tướng lĩnh Hạ Hầu Anh, Phàn Khoái.

Hạ Hầu Anh thừa lúc quân đội của Anh Bố chưa kịp tụ tập, nhanh chóng tấn công, trước tiên phá liền mấy thành trì, giết sạch đám tướng lĩnh tâm phúc của Anh Bố. Sau đó trực tiếp tấn công vương cung, muốn thừa cơ Anh Bố không có quân đội trong tay bắt lấy hắn, giống như bắt Bành Việt.

Vài nghìn thủ quân trong vương đô của Anh Bố căn bản không ngăn được Hạ Hầu Anh điên cuồng tấn công.

Tuy nói như thế, nhưng quân đội của Anh Bố vẫn khiến Hạ Hầu Anh phải trả cái giá cực đắt.

Sĩ tốt của hắn thực sự quá dũng mãnh, kẻ nào kẻ nấy đều có thể một chọi mười, cứ như được uống máu gà vậy, Hạ Hầu Anh xưa nay đánh trận dựa vào hung hăng bị thua thiệt lớn, ông ta hoàn toàn dựa vào số lượng để bù vào chênh lệnh, còn công phá đô thành.

Còn may, vương đô của Anh Bố không cao lắm, sau khi thành đại vương, Anh Bố không gia cố phòng ngự, suốt ngày chỉ đi săn.

Nói thật, hắn làm vương kiểu đó, lại khiến Hoài Nam trở nên giàu có, vì hắn chẳng bắt người đi lao dịch, chẳng đưa ra luật lệ tùy tiện. Sở thích lớn nhất của hắn là dẫn người đi săn, không có mãnh thú thì đi săn đạo tặc.

Trong vương cung, giáp sĩ của Đại Hán đã bày trận đợi sẵn, giơ trường mâu trong tay, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đằng xa.

Anh Bố tóc tai bù xù, toàn thân máu me, không ngừng nhỏ xuống, làm người ta buồn nôn, chẳng nhìn ra hắn có bị thương hay không. Hai tay của hắn mỗi bên cầm một trường mâu, phía trước hắn có vô số thi thể, trong đó có các huynh đệ của hắn, cũng có kẻ địch của hắn.

Thi thể sắp chất thành núi, mà Anh Bố cũng gào thét như dã thú, hai mắt của hắn đỏ kè, gầm gừ xông vào đáp giáp sĩ, trường mâu trong tay vung lên, đập trúng một giáp sĩ trước mặt, lực đạo mạnh tới mức nứt cả trường mấu. Giáp sĩ bay đi, xoay một vòng rơi xuống đất, hắn rút kiếm, trực tiếp xông vào đống giáp sĩ, trái đâm phải chém, hoàn toàn không để ý tới thương tích trên người, không ngừng tấn công, vừa la hét vừa tất công.

Nhìn qua giống như hắn đang đầy cả trăm cả nghìn giáp sĩ để tiến lên.

"Hắn chiến đấu bao lâu rồi?" Hạ Hầu Anh hỏi:

"Hơn nửa canh giờ rồi, tướng ... Tướng quân ... Hay là bắn chết hắn?"

Hạ Hầu Anh phát hiện tên đánh xe xưa nay gan chùm trời, bây giờ mặt lại trắng bệch, toàn thân run rẩy.

Hạ Hầu Anh không mắng hắn, ông ta nhìn viên mãnh tướng không ai địch nổi phía trước, lắc đầu tiếc nuối, mãnh tướng như vậy, ai mà không sợ.

Hạ Hầu Anh đứng dậy, chỉnh lại giáp trụ và mũ của mình, lau máy trên đầu, thong thả giơ cao trường mâu, quát:" Tránh hết ra cho ta."

Giáp sĩ trước mặt ông ta nghe thấy mệnh lệnh vội vàng tránh sang, nhường ra một con đường máu do thi thể trải thành.

Rất nhanh, Anh Bố phát hiện phía trước không ngờ xuất hiện một con đường, đám giáp sĩ liên tục lùi lại, không dám nhìn hắn.

Anh Bố cười lớn, cười rất to, cười rất chướng tai.

Hạ Hầu Anh ở đằng xa chĩa thẳng trường mâu về phía hắn, Anh Bố đã nhìn rõ bóng người đó, mặt mang vẻ khinh thường, nhặt một cái trường mâu gãy dưới đất, cũng kiêu ngạo chỉ vào ông ta.

"Vắt!"

Cùng với một tiếng gầm của người đánh xe, chiến xa xung phong, bánh xe nghiến qua thi thể, chao đảo dữ dội nhưng không hề nghiêng lật. Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nhanh, nghiền nát thi thể tạo thành đường đi, cách kẻ địch mỗi lúc một gần. Hạ Hầu Anh khom người, giơ trường mâu.

"Giết!!!"

" Aaaaa!"

Hạ Hầu Anh đâm trường mâu, Anh Bố cũng ném trường mâu ra.

Trong tích tắc hai người tiếp xúc, trường mâu trong tay Anh Bố bay ra, lướt qua tai Hạ Hầu Anh, trúng mũ trụ của ông ta chệch hướng. Hạ Hầu Anh chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn, đau đớn hét lên, cũng tích tắc đó, trường mâu của ông ta đâm xuyên ngực Anh Bố, dưới tốc độ xung phong của chiến xa, Anh Bố bị hất tung, quay mấy vòng rơi mạnh xuống đất.

Hạ Hầu Anh nhảy ngay xuống xe, tay tuốt đoản kiếm, nhanh chóng tới bên cạnh Anh Bố, lật hắn lên, kiếm đâm xuyên cổ họng, nhanh, dứt khoát.

Anh Bố nhìn máu trong mũ trụ nhỏ máu, hắn thở dốc, bên miệng nổi bong bóng.

Hắn đang nói cái gì đó, nhưng quá nhỏ, tai Hạ Hầu Anh ù đặc, chẳng nghe thấy, ông ta kéo một giáp sĩ tới, giọng lớn quá mức:" Hắn đang nói gì thế?"

Sĩ tốt nói mấy câu, Hạ Hầu Anh vẫn không nghe thấy.

Hạ Hầu Anh cởi luôn mũ trụ, tai trái ông ta bị thương nghiêm trọng, máu nhỏ ra. Giáp sĩ hét lên:" Hắn hỏi ngài, nếu hắn không kiệt sức, tướng quân có phải đối thủ của hắn không?

Hạ Hầu Anh nhìn Anh Bố, rống lớn:" Nếu không phục có thể đợi ta, tới lúc đó chúng ta lại tỉ thí!"

Anh Bố nhếch mép nhìn Hạ Hầu Anh khinh bỉ, cứ nhìn chằm chằm rất lâu, cuối cùng bất động.

…..... .............

Lưu Bang vừa lên đường, đi được nửa đường thì gặp được quân đội quay về của Hạ Hầu Anh.

Hạ Hầu Anh tay cầm một cái hộp gỗ, cung kính dâng lên trước mặt Lưu Bang.

Mở hộp gỗ ra, bên trong là đầu lâu của Anh Bố.

Anh Bố mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.

Lưu Bang xem xét rất lâu, thở dài:" Đưa hắn về, hậu táng cùng thân thể."

Biến loạn của nước Hoài Nam phát sinh nhanh mà kết thúc cũng nhanh, bách tính bình thường gần như chưa kịp cảm thụ đợt phong ba này thì đã kết thúc. Cũng không biết Anh Bố trước khi chiến tử có hối hận vì không nghe lời tướng lĩnh, chuẩn bị mưu phản từ trước không?

Lưu Bang không vội trở về mà ngồi xe tuần thị Hoài Nam.

Hoài Nam giàu có, chỉ kém hơn nước Tề, bách tính đương địa đại khái cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khi nhìn thấy xa giá của Lưu Bang hô lớn đại vương, đến khi có người nhắc mới biết thì ra là thiên tử.

May là chiến loạn không lan ra khắp Hoài Nam, tình huống các nơi không bị ảnh hưởng quá lớn, loạn Triệu Đại kết thúc, Hoài Nam cũng không còn là tâm bệnh của Lưu Bang nữa. Thời khắc này Lưu Bang rốt cuộc đã hoàn toàn bình tâm lại, xem cảnh quan tập tục con người của nước Hoài Nam, lòng hết sức bình tĩnh.

Chỉ là chuyện ở nước Hoài Nam lại khơi lên cuồng phong ở nơi khác.

Sau khi biết Anh Bố bị giết chết, Lư Quán không ngày nào ngủ yên, mỗi ngày đều giật mình tỉnh dậy từ ác mộng rồi khóc.

"Đại vương làm sao thế?" Vương Phi lo lắng hỏi:

Lư Quán lắc đầu chỉ rơi lệ không nói gì cả.

Ông ta mơ thấy huynh đệ tốt nhất của mình, nhưng trong mơ, huynh đệ tốt nhất lại muốn giết ông ta .

Bạn đang đọc [Dịch] Gia Phụ Hán Cao Tổ của Lịch Sử Hệ Chi Lang

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    156

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!